19. LẠC MẤT NHAU

1.1K 76 28
                                    

Perth

Sáng sớm hôm sau tôi quyết định không trốn tránh mà đến bệnh viện để đối mặt với mẹ Nuk và Saint, một phần cũng bởi chuyện mẹ gặp tai nạn do tôi gián tiếp gây ra.

Đứng trước cửa phòng bệnh, tôi chần chừ không dám gõ cửa. Cứ nghĩ đến việc khi bước vào trong đối diện với hai người, tôi phải nói gì đây?

"Xin hỏi, anh đến thăm bệnh nhân phòng này sao?" - Cô y tá hỏi tôi.

"Đúng vậy!"

"Con trai cô ấy đã xin được xuất viện từ đêm qua rồi. Phòng bệnh này hiện không còn ai nằm hết."

"Xuất viện? Chẳng phải chỉ vừa chuyển tới hôm qua sao?"

"Đúng vậy, bác sĩ khuyên nên để cô ấy nằm lại theo dõi thêm nhưng cả hai mẹ con đều xin rời đi."

"Cảm ơn chị!"

Tôi cảm giác có gì đó tựa như điềm báo không lành nên vội vã chạy xe đến nhà Saint. Tầm giờ cao điểm kẹt xe càng khiến lòng tôi nóng như lửa đốt. Cầu xin giác quan thứ sáu của tôi hôm nay bị lỗi. Saint, anh nhất định phải đợi em nói tiếng xin lỗi.

Con đường quen thuộc, ngôi nhà thân thuộc đã hiện ra trước mắt, cửa đóng im lìm. Tôi gõ cửa, đáp lại tôi chỉ có âm thanh vọng lại của từng nhịp gõ.

"Saint! Saint! Anh có nghe em gọi không? Mở cửa cho em đi Saint!"

Đáp lại tôi là vẫn là sự yên ắng đáng sợ. Tôi nóng lòng lắm rồi, đập mạnh vào cửa từng nhịp vội vã hơn nhưng vẫn không chút hy vọng.

"Này làm gì ồn vậy?"

"Cháu xin lỗi bác, cháu tìm người trong nhà này nhưng gọi mãi không thấy ai."

"Hai mẹ con dọn nhà từ đêm qua rồi, họ không nói gì với cậu sao?"

"Dọn nhà? Sao bác biết họ dọn nhà?"

"Đêm qua họ khuân vác đồ ồn ào khiến tôi không ngủ được mà. Thôi cậu về đi đừng gọi nữa, ồn ào như vậy muốn tôi lại mất ngủ à?"

"Dạ, cháu xin lỗi bác."

Tôi gọi người đến mở khoá ngôi nhà, bên trong vắng hơi người thật lạnh lẽo, chỉ còn lại gian bếp vương vãi chai lọ nơi Saint từng mỗi ngày vỗ béo tôi với món cơm chiên trứng, chiếc bàn giữa nhà nơi tôi ngồi nghe Saint thao thao giảng bài say sưa, trên bàn lăn lóc lọ thủy tinh còn đựng một ít bánh ngọt, loại bánh Saint vẫn thường làm cho tôi ăn vì biết tôi rất thích mùi vị này. Cảnh vật còn đây nhưng người đã không thấy nữa.

Tại sao lại vội vã đi trong đêm như vậy trong khi vết thương của mẹ Nuk cần được điều trị? Tại sao âm thầm rời đi mà không cho tôi hay biết? Anh thật sự muốn trốn em sao Saint? Anh thật lòng muốn cắt đứt sao? Không muốn liên quan gì đến em nữa sao? Anh có thể tuyệt tình như vậy trong khi em đang muốn sửa chữa mọi lỗi lầm mình gây ra, ngay cả cơ hội để sửa lỗi anh còn không muốn cho em luôn sao?

Tôi gục ngã xuống bàn, lần đầu tiên trong cuộc đời này tôi cảm thấy bản thân tuyệt vọng như vậy, trăm ngàn vết thương thể xác cũng không bằng vết đau  trong tim? Ngay từ đầu vốn định sẵn anh ấy chính là con rối trong vở kịch này nhưng đến cuối cùng chính tôi là người rơi vào bi kịch do mình tạo ra.

EM GHÉT ANH - EM YÊU ANHNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ