Chương 83

6.1K 343 57
                                    

Giọng nói của Phương Nhan rất êm tai, êm tai đến mức làm cho nữ nhân này thấy sợ hãi, hai mắt nhìn thẳng nàng, giống như có thể nhìn thấy rõ được các bí mật ẩn dấu bên trong.

Mấy giây sau, nữ nhân này cũng có phản ứng, âm thanh run rẩy nói: "Cô... Cô đang nói cái gì?"

Nét mặt của Phương Nhan biến đổi tinh tế, tất cả đang chứng minh suy đoán của nàng là đúng.

Hai tay Phương Nhan khoanh trước ngực, cái cằm hơi hướng về phía trước, cố gắng biểu hiện sự tự tin cùng với khí tràng vênh váo. Thật ra chuyện nàng biết cũng không phải cũng rất nhiều, nhưng bây giờ nàng muốn từ miệng của người khác biết nhiều hơn.

"Thưa tiểu thư, tôi đã nói là tôi dùng thân phân cá nhân để hỏi thăm cô, cô có thể thả lỏng chút đi." Phương Nhan nói thì nói như vậy, nhưng động tác và lời nói của nàng lại hoàn toàn khác nhau, đã tạo nhiều áp lực cho nữ nhân trước mặt.

Nữ nhân đột nhiên nhếch  khóe miệng lên, cuối cùng cũng từ bỏ giãy dụa, tiếp tục nói: "Tôi rất bất an, thậm chí do dự không biết kế hoạch của hai chúng tôi có thực hiện được hay không? Cho đến khi cha tôi kiếm tôi nói chuyện, ông ta nói với tôi, ông ta đã tìm cho tôi một người chồng thích hợp, tôi lúc đó thấy rất là loạn. Tôi không muốn lấy chồng, không muốn lấy người mà tôi không yêu, tôi kịch liệt phản đối, ông ấy ra tay đánh tôi."

Nàng ta theo bản năng đưa tay sờ lên má của mình, hình như vẫn cảm nhận rõ ràng sự đau đớn lúc đó.

Phương Nhan mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm động tác của nữ nhân, nghe nàng ta tiếp tục nói: "Hiện tại là thời nào đại? Không kết hôn không thể sống sao? Thế nhưng ông ấy luôn luôn muốn khống chế tôi, từ nhỏ đến lớn tất cả đều là như vậy. Lúc nhỏ mỗi lần tôi từ chối, thì ông ta sẽ giả thành một bộ dáng là người cha tốt, luôn nói những gì ông ta làm là vì tương lại của tôi." Cảm xúc của nàng ta bắt đầu không khống chế được, tay cầm ly cà phê chặt tới mức trắng bạch, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy.

Nữ nhân này là một con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng, không có cách nào bay ra khỏi cái lồng để cảm nhận thế giới bên ngoài. Mà bây giờ, nàng hình như đã tìm được tự do mà nàng mong muốn. Dù cho tóc của nàng dơ bẩn, dù cho không thể làm một con chim hoàng yến, nhưng nàng còn sống.

"Như vậy, cho phép tôi được hỏi thêm một vấn đề, cha của cô có hay không..."

Còn chưa hỏi hết câu, nàng ta đã khép hai mắt lại, nước mắt từ từ trượt dài xuống, giống như dùng sự đau khổ này để cho Phương Nhan câu trả lời chính xác.

Phương Nhan thấy trong lòng đau xót, nhưng Phương Nhan cũng sẽ không thể nào cảm nhận được hết sự đau khổ mà người này đã chịu đựng. Có một số người, luôn luôn phải sống trong một thế giới thân bất do kỷ, mà lối thoát thì hoàn toàn không có.

"Cô sẽ bắt sát thủ Bạch sao?" Con gái đại nhân vật đột nhiên lên tiếng hỏi Phương Nhan, biểu lộ cũng biến thành lo lắng bất an.

Phương Nhan nhẹ gật đầu: "Nàng ta đã phạm tội, điều này không có cách nào thay đổi được."

Con gái đại nhân vật im lặng một lúc, sau đó dùng âm thanh nhè nhẹ nói: "Tôi cũng đã phạm tội, thật đáng châm chọc, tôi rõ ràng có ước mơ muốn trở thành anh hùng."

[BHTT] EDIT - Lão Bà Ngươi Thật BổngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ