- Kim Chủ tịch, Phác phó Chủ tịch, xin hai người bình tĩnh.
Vị thư ký thân cận của Kim Thái Hanh bối rối đứng lên khỏi chỗ ngồi ra sức ngăn cản hai con người quyền lực nhất tập đoàn hăng say cãi nhau. Chuyện là hiện tại đang có cuộc họp quan trọng của tập đoàn ở phòng họp lớn nhất trụ sở chính, văn kiện mà Phác Trí Mân tự tay giải quyết lại mắc lỗi, Kim Thái Hanh sẵn tiện đang tức giận cậu trong lòng liền lên tiếng trách móc mỉa mai, Phác Trí Mân cũng không vừa, đứng dậy khỏi ghế trực tiếp đấu khẩu với chồng mình trước mấy chục cặp mắt của các giám đốc bộ phận.
- Cậu luôn miệng nói có thể tự mình giải quyết công việc mà không có sai sót, thế cái này cậu giải thích thế nào? - Kim Thái Hanh dằn mớ văn kiện đã sớm nhăn nheo xuống bàn trước con mắt ái ngại của mọi người.
- Thưa Kim tổng, quả thật lần này là do tôi sai sót, tôi sẽ chịu trách nhiệm vì việc đó. Nhưng sai lầm này không ảnh hưởng đến doanh thu của tập đoàn, Kim tổng vì sao lại trách mắng tôi thậm tệ như thế? - Phác Trí Mân cũng lớn tiếng.
- Cậu không làm tròn trách nhiệm của mình còn dám đứng cãi tay đôi với tôi? - Kim Thái Hanh trợn mắt, vợ anh như thế mà còn gân cổ cãi anh?
- Thưa Kim tổng, do tôi thấy anh quá vô lý! - Phác Trí Mân như muốn phát rồ lên.
- Cuộc họp kết thúc, riêng Phác phó Chủ tịch ở lại! - Kim Thái Hanh thả mạnh người xuống ghế.
Nghe lệnh của Chủ tịch, các giám đốc trong phòng họp khẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm, thu xếp giấy tờ tài liệu, nhanh chóng cúi đầu chào hai con người quyền lực kia rồi lục đục ra ngoài. Nếu như mọi khi, bọn họ sẽ vô cùng nhiệt tình mà khoe ra những thành tích thời gian qua đạt được và vui vẻ rời khỏi phòng họp, nhưng hôm nay thực sự từng phút từng giây trôi qua đều khó thở, bọn họ chỉ chờ mong cái lúc được thoát khỏi không gian ngột ngạt này. Khẩu khí của hai người đó thật sự có thể bức người ta đến chết. Một người là Chủ tịch, một người là phó Chủ tịch, mấy người bọn họ làm sao dám mở miệng bênh vực một trong hai người cơ chứ? Lại càng không dám đứng lên giảng hòa hai người họ, vì thế đành phải vừa ngồi vừa cầu nguyện cho buổi họp nhanh chóng trôi qua.
Phòng họp trống hoác, chỉ còn lại Kim Thái Hanh cùng Phác Trí Mân ngồi đối diện nhau, không khí lại lạnh lẽo thêm một tầng. Thái Hanh là người mở lời trước, khẩu khí vẫn không có chút gì gọi là nhượng bộ cùng dịu dàng.
- Em giải thích với tôi thế nào đây hả Trí Mân?
- Kim Thái Hanh, anh thật sự quá dai đi! - Phác Trí Mân vung tay trong không khí. - Tôi đã bảo đó là sai sót của tôi nhưng anh có cần nặng lời như thế không? Muốn hủy hoại mặt mũi của tôi ở trước mặt mọi người thì anh mới vừa lòng chăng?
- Vậy em nói tôi nghe, vì sao lại xảy ra sai sót? - Kim Thái Hanh nhướng mày, ra vẻ như đã biết câu trả lời.
- Là do... văn kiện quá nhiều... - Trí Mân lập tức ấp úng, tầm mắt trốn tránh di chuyển sang nơi khác.
- Thế tại sao lúc trước tôi phân phát bớt văn kiện cho cấp dưới, em không chịu làm theo?
- Bọn họ... xử lý văn kiện rất ẩu, em phải gọi lên văn phòng nhiều lần để chỉnh sửa, thật sự rất phiền. - Cậu nhăn mặt khó chịu.

BẠN ĐANG ĐỌC
ONCE AGAIN [kthxpjm]
FanfictionPhác Trí Mân cùng Kim Thái Hanh đều là những con người thông minh xuất chúng, thế mà lại bị một bé con dắt mũi. Type chính: tany Beta: tảo