Chương 82

7.3K 351 45
                                    

Chương 82

Edit + Beta: Vịt

So với tiệc cưới xếp 60 bàn tiệc của Tang Đình Đình hôm mồng 2, hôn lễ hôm mồng 6 của Quý Hiền Lễ và Sát Mục quả thực phải gọi là keo kiệt. Tổng cộng 5 bàn hơn nữa căn bản không có nghi thức, cũng chỉ là mời viện trưởng làm người chứng hôn máy móc đọc lời chứng hôn, tân nhân trao nhẫn hôn nhau sau đó đến giờ ăn cơm.

Bất quá Tang Đình Đình người ta là cưới lần đầu, làm lớn thế nào cũng không quá phận, khởi điểm của hạnh phúc chung thân, người phụ nữ nào không nên huy hoàng một lần? Sát Mục là cưới lần 2, dựa theo tập tục vốn không nên làm lớn. Hà Quyền nghe nói nếu không phải Quý Hiền Lễ kiên trì, vốn Sát Mục ngay cả 5 bàn này cũng không định mời.

Ý nghĩ này ngược lại không mưu mà hợp với Hà Quyền, cậu sợ phiền toái nhất, thích náo nhiệt cũng thích tụ tập với người khác náo nhiệt, đến mình, đơn giản đến đây làm đến đấy. Tề Gia Tín và vợ chồng Trịnh gia định chính là 15 tháng giêng ở Triều Hải Lâu mời hai bàn, chỉ mời bạn tốt chí thân và lãnh đạo trong viện, chính thức tuyên bố tin vui.

Đồng chí lão Quý là người gặp chuyện vui tinh thần phấn chấn, bê Mao Đài lần lượt uống. Bốn bàn rượu kính xuống, mặt ngực say tới đỏ bừng. Đến bàn của đồng nghiệp trẻ tuổi, vừa thấy Hà Quyền bưng cốc nước trái cây chạm cốc với mình, Quý Hiền Lễ giả bộ bất mãn: "Chủ nhiệm Hà, cậu keo kiệt quá, sao cầm cái này uống với tôi?"

"Ờ, tôi hôm nay lái xe đến, không thể uống rượu." Cái cớ này Hà Quyền dùng từ mồng 2 đến mồng 6.

"Tham dự tiệc cưới còn lái xe, cậu cố ý." Quý Hiền Lễ lúc này có chút high, trực tiếp giơ tay khoác trên vai Hà Quyền, "Hôm nay vui, mình uống một chén, cậu lát gọi lái xe thuê là được."

Không đợi Hà Quyền nói chuyện, Sát Mục giơ tay bóp cổ Quý Hiền Lễ kéo người rời khỏi bàn ăn chạy thẳng đến phòng nghỉ bên cạnh. Trong phòng bao nháy mắt an tĩnh lại, mọi người yên lặng nhìn một màn trước mắt, đều ở trong lòng thay cuộc sống sau hôn nhân của đồng chí lão Quý lau mồ hôi.

Rót vào bát men ngọc canh măng tây đặt vào trong tay Hà Quyền, Trịnh Chí Khanh cười cười nói: "Phó viện trưởng Quý tửu lượng hơi kém chút."

"Anh vẫn không biết xấu hổ nói người ta?" Hà Quyền khinh thường lên tiếng, "Em nên quay lại cái đức hạnh say rượu thất thố của anh trong tiệc rượu đầy tháng của Quan Quan."

Trịnh Chí Khanh hơi có vẻ lúng túng: "Sau này không uống nhiều vậy nữa."

Hà Quyền đứng lên.

"Đi đâu?" Trịnh Chí Khanh hỏi.

"Phòng vệ sinh."

"Anh đi cùng em."

"Ăn cơm của anh đi." Hà Quyền đè lại bả vai Trịnh Chí Khanh, cong người kề tai nói nhỏ, "Còn chưa tới mức cần anh đỡ giúp em."

Hình ảnh vô cùng rõ nét, Trịnh Chí Khanh chợt thấy mình gánh nặng đường xa.

Rửa tay xong đang định ra khỏi toilet, Hà Quyền chợt nghe có tiếng rên yếu ớt truyền đến từ phòng cách vách. Tính nhạy cảm của nghề nghiệp giục cậu dừng bước, nghiêng đầu nhìn về phía cửa phòng bên, không ngoài ý muốn lại nghe thấy một tiếng. Cậu xoay người, giơ tay gõ gõ cửa.

[Hoàn chính văn - Đam mỹ] Bệnh Viện Sản Khoa - Vân Khởi Nam SơnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ