Tin thuần thục chiếm cứ khoang miệng ấm áp ngọt ngào, nụ hôn sâu dần và theo đó Can cũng mất dần ý thức, cơ thể thuận theo dẫn dắt của Tin, bởi đã có gần một tháng xa nhau, à, là không được "mần" nhau chứ còn đêm nào lại không ôm nhau ngủ, chỉ là vì quá lo cho đám cưới mà công việc của Tin nhiều hơn, thêm bản tính cẩn thận Tin cũng muốn chính bản thân mình là người chu toàn đám cưới dành tặng Can nên thực sự áp lực cũng không nhỏ, vì vậy mà về đến nhà Can cũng không muốn mè nheo làm phiền người yêu. Chính vì vậy mà dù vẫn bên nhau nhưng dường như vẫn chưa đủ lấp đầy tình yêu cho hai chàng trai trẻ.
Can chủ động vòng tay ra sau gáy Tin hôn đáp trả, nụ hôn này... làm Can nhớ lại nụ hôn sâu đầu tiên của mình và Tin, khi ấy Tin đúng cáo già, biết Can thích đồ ăn nên đã thừa dịp dùng đồ ăn để dụ, chính vì vậy đã cho Can biết được rằng không phải chỉ có đồ ăn mà nụ hôn của Tin cũng ngon và ngọt ngào không kém. Nhiều năm đã trôi qua, nụ hôn không còn vụng dại, không chỉ một chiều mà đã có sự đáp trả chân thành từ hai phía, hơn thế nữa, sự quen thuộc của nụ hôn không làm giảm đam mê giữa hai người mà trái lại càng là sợi dây bền chặt buộc lấy nhân duyên. Nụ hôn sâu là chất xúc tác để dẫn lối cho những cuộc yêu cuồng nhiệt của hai bạn trẻ. Cả Tin và Can đều buông mình đắm chìm vào cảm xúc thăng hoa, Can cũng không còn trẻ con, ngốc nghếch để phá vỡ niềm vui của hai người, vì vậy cũng có lúc trong đầu thoáng nhớ lời mẹ dặn, nhưng Can lại tặc lưỡi bỏ qua rằng "chỉ một lần này thôi chắc không sao, mẹ cũng đâu có biết".
Thế nhưng người mẹ vĩ đại của Can lại là người luôn xuất hiện đúng lúc đúng nơi và bất ngờ nhất. Khi chiếc áo - mảnh vải cuối cùng trên người Can rơi xuống cũng vừa lúc chuông điện thoại réo vang. Can định lờ đi luôn, nhưng liền sau đó lại là tiếng chuông dồn dập. Can bất mãn nhìn Tin xoay người lấy điện thoại cho mình, càu nhàu:
- Ai lại gọi vào giờ này vậy?
Tin nhìn màn hình điện thoại, nhún vai:
- Nhịn đói thôi, mẹ thiêng thật đấy!
Can xụi lơ, ảo não nhận cuộc gọi của mẹ. Quả không sai, mẹ gọi để nhắc chừng con trai vàng ngọc của mẹ đừng quên lời dặn, không được mềm lòng trước đối phương kẻo cuộc hôn nhân sẽ không may mắn. Vì mở loa ngoài nên Tin cũng có thể nghe thấy, liền bất mãn lên giường cuộn chăn nằm yên một góc. Can thấy vậy liền trả lời qua loa đại khái với mẹ rồi phóng lên giường, ôm mặt Tin hôn dỗ. Tin bất lực trước đôi môi hồng khiêu khích trên mắt, mũi, trán, cằm, má, tai... chỗ nào cũng hôn qua mà lại né tránh đôi môi mình đang chờ sẵn, liền xoay người bung chăn vứt sang bên cạnh, đảo khách thành chủ khóa người đang khỏa thân trần trụi bên dưới, gằn giọng:
- Em dám cãi lời mẹ?
Can chu môi:
- Không có! Em chỉ... em chỉ...
- Thế nào?
- Em chỉ là... không muốn trái ý chồng...
Can vừa nói khuôn mặt thoáng chốc đã đỏ bừng. Tin mỉm cười nhìn gương mặt trắng trẻo, nay có phần tròn trịa và đôi mắt hí dễ thương, không nhịn được đưa tay véo gò má đã muốn căng tròn, dịu giọng:
- Vợ xinh ngoan quá! Phải thưởng rồi!
Không để cho "vợ xinh" kịp phản ứng, Tin áp xuống khoá chặt đôi môi có vẻ định hờn dỗi kia lại, môi lưỡi ngọt ngào trao đổi yêu thương. Giờ thì Can đã biết rõ dù cơ thể mình và Tin không có khác biệt, dù không có những đường cong khêu gợi của những cô gái chân dài ngực nở thì tình yêu dành cho nhau cũng sẽ khiến cho cơ thể đối phương trông thật gợi cảm trong ánh mắt mình. Nhiều năm bên nhau không làm cho sự si mê giảm sút, ngược lại càng hiểu rõ cơ thể nhau, hiểu được cách làm cho đối phương thoả mãn thì càng làm tăng đam mê, mong muốn được nhìn thấy dáng vẻ thoả mãn của đối phương do chính mình mang lại chứ không chỉ còn là mong muốn thoả mãn bản thân mình.
BẠN ĐANG ĐỌC
DÙ SAO CŨNG PHẢI KẾT THÚC
FanfictionĐây là ff về TinCan sau khi LBC kết thúc với SE cho cặp đôi, vì là ff nên sẽ không đúng với bản gốc, nhưng sẽ đi theo mạch truyện theo cách nghĩ của mình. Vì yêu mến LBC, yêu mến các couple nên mình chắp bút. Hy vọng được mọi người ủng hộ!