Phần 30 - DÙ SAO CŨNG PHẢI KẾT THÚC

2.1K 113 41
                                    

Hai bạn nhỏ sau một tháng trời xa cách trong khi ngọn lửa yêu đương đang hừng hực trong lòng không thể ngừng ân ái. Lăn lộn mãi đến khi Can không còn ý thức được, lả người ngất đi là đã quá nửa đêm, Tin ôm Can tắm gội sơ qua cho cậu, rồi đặt Can thơm tho hoàn chỉnh lên giường, ôm mãi trong vòng tay, quyến luyến mãi chẳng muốn buông. Can mơ màng tỉnh vì cảm giác hạnh phúc âm ỉ nửa thật nửa mơ, liền ngoái cổ nhìn cái người vừa hùng hục như sói đói ăn sạch mình đang nhắm mắt như say ngủ thầm oán giận, liền bĩu môi thành lời:

- Hung hăng cho lắm vào, giờ không thèm nói người ta một tiếng.

Tin mỉm cười vùi mặt vào mái tóc thơm nồng vừa mới được bàn tay mình sấy gội, biếng nhác trả lời:

- Tôi muốn giữ yên lặng cho cậu nghỉ ngơi mà! Ngủ đi, không còn sớm nữa.

- Mấy giờ rồi vậy?

- Nửa đêm rồi. - Tin vẫn lười chưa chịu mở mắt.

Can chợt giật mình ngồi bật dậy, vòng tay của Tin hốt hoảng rơi khỏi người Can.

- Chết tao rồi! Giờ này chưa về mẹ tao giết tao chắc luôn. Sao mày không gọi tao dậy cho tao về?? Tại mày cả đó, cứ đòi... đòi hoài.

Tin bị thái độ hốt hoảng của Can dọa sợ, nghe vậy liền nén cười ngồi dậy, hôn nhẹ lên má Can, dỗ dành:

- Không lo nữa, tôi đã gọi cho mẹ rồi, cậu yên tâm ngủ đi.

Can tròn mắt:

- Mày? Gọi cho mẹ tao? 

Tin gật đầu:

- Ừ.

- Mày nói thật?

- Ừ.

Can bước xuống giường:

- Tao không tin đâu. Mày lừa để tao ở lại đây chứ gì? 

Tin vội nắm tay kéo người, Can không phòng bị cứ thế ngã người vào lại giường, rơi đúng vào vòng tay Tin, người vẫn chưa mặc lại quần áo, thân thể trần trụi đổ ập vào người Tin, mặt đối mặt, thân ép thân, Tin dịu dàng cúi xuống hôn nhẹ lên đôi môi đang muốn hờn dỗi:

- Tôi nói thật, hoàn toàn không lừa cậu. Lúc nãy khi cậu ngủ tôi đã gọi cho mẹ, bảo mẹ là cậu sẽ ở lại với tôi, không về nữa.

Can nghe thấy vẫn không tin, nhưng cứ giằng co mãi cũng không giải quyết được gì, mà đã giữa đêm có về cũng không thể tránh khỏi trận lôi đình của mẹ, chi bằng cứ yên thân mà ngủ, lại nữa... cũng đã hơn một tháng ròng chưa được gặp nhau, cảm giác được bao bọc bởi vòng tay ấm áp của tên Hoàng tử Băng giá thực sự cũng xứng đáng cho Can đánh đổi. Nghĩ vậy, Can liền buông lỏng cơ thể, vô lực nằm hẳn trong lòng Tin nũng nịu:

- Kể cho tao nghe đi, một tháng qua mày bỏ tao đi đâu? Đã làm những việc gì?

Tin lại cúi hôn lên môi, lên mắt Can, thái độ ôn nhu sủng nịnh. Can quay ngoắt:

- Không cho hôn nữa, cái tội dám bỏ tao không nói một lời.

Tin ôm lấy người Can, bàn tay với những ngón mềm thon dài không chịu yên cứ hướng mông Can xoa nắn. Can sầm mặt gắt nhẹ, nghe giống đang nũng hơn là giận:

DÙ SAO CŨNG PHẢI KẾT THÚCNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ