Nhìn thấy Mục Song Hàm đột nhiên xông tới, Lạc Chiêu Dực cũng giật mình, sau đó lại đưa tay sờ cổ nàng, Mục Song Hàm mặt đỏ lên, vô thức lui lại, sau đó mới nhớ tới trên cổ nàng bị Lạc Thương cắt một vết thương, Lạc Thương lúc ấy là cố ý thăm dò, ra tay cũng không nặng, một vết kiếm kia sớm đã không chảy máu nữa, trong khoảng thời gian ngắn đã kết vảy.
Lạc Chiêu Dực đối với trọng thương của chính mình không để tâm, lại nhớ kỹ vết thương nhỏ của nàng.
Trong lòng Mục Song Hàm rung động, hốc mắt có chút nóng lên, trên tay còn cầm bút vừa mới đoạt lấy, có chút tay chân luống cuống, ấp úng không biết nên nói gì.
“Tham kiến thái tử điện hạ.” Từ thị hành lễ với Lạc Chiêu Dực, vừa vặn giúp khuê nữ đỡ lúng túng.“Không cần đa lễ.” Lạc Chiêu Dực cười cười, muốn đứng dậy đi đỡ, Từ thị vội vàng nói: “Thần phụ là đưa thái tử phi đến, cũng không phải chuyện lớn gì, thái tử điện hạ đang trọng thương, vẫn nên nghỉ ngơi thật tốt … Thái tử phi lo lắng cho điện hạ, tỉnh lại liền vội vàng chạy tới, nhất thời thất lễ, mong điện hạ chớ trách…”
Nói xong, Từ thị cười cáo lui, cùng Trần Trầm cũng rời đi, còn nhè nhẹ khép cửa, tuy bà là nhạc mẫu của thái tử, nhưng ở trước mặt thái tử vẫn là thần phụ, Thiên Địa Quân Thần Sư, cho dù thái tử kính trọng bà là mẫu thân thái tử phi, bà cũng không thể bày dáng vẻ trưởng bối, vừa trải qua chuyện tam hoàng tử, thái tử tất nhiên muốn cùng khuê nữ của bà ở chung một mình, Từ thị không đến mức ngay cả chút nhãn lực này cũng không có.
Bọn họ vừa đi, Lạc Chiêu Dực liền ngẩng đầu nhìn về phía Mục Song Hàm, Mục Song Hàm đang ngơ ngác nhìn hắn, giữa hai người nhất thời không nói gì.
Lạc Chiêu Dực khẽ buông tiếng thở dài, kéo nàng ngồi xuống.
Hắn chỉ mặc một lớp áo, có một đoạn băng gạc lộ ra, Mục Song Hàm dư quang thoáng nhìn, mắt lại đau xót, nước mắt liền rơi xuống, duỗi tay nhẹ nhàng phủ lên, “Có đau hay không?”
“Vậy nàng có đau không?” Lạc Chiêu Dực cẩn thận vuốt vết thương trên cổ nàng.
“Làm sao giống nhau ? Thiếp chỉ bị thương một chút, nhưng chàng…” Mục Song Hàm nghĩ tới đã cảm thấy sợ, nhưng khi đó nàng không biết sao lại hôn mê bất tỉnh, không khỏi có chút tự trách.
Lạc Chiêu Dực lại không để bụng, “Ta trước nay bị thương nhiều rồi, nặng một chút cũng không phải là không có… Ngược lại nàng mềm mại yếu ớt …” Hắn nói, thấy vẻ mặt nàng bất mãn, liền khẽ cười một tiếng, vuốt bên má nàng hỏi: “Lần này có bị dọa không?”
Mục Song Hàm trầm mặc một hồi, đè thấp thanh âm, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Lúc tam, tam hoàng tử gác kiếm trên cổ thiếp, lòng thiếp thực sự rất sợ, lại không dám biểu lộ ra làm cha mẹ lo lắng hơn, nhưng chàng đã đến rồi, thiếp sẽ không sợ … Nhưng khi nhìn thấy chàng gặp chuyện không may, thiếp so với chính bản thân thiếp xảy ra chuyện còn sợ hơn…”
Lạc Chiêu Dực nhịn không được một tay đem nàng ôm vào trong ngực, kiềm lại tâm tình phức tạp, ở bên tai nàng nói: “Nàng cứ như vậy tin tưởng ta? Cho dù lúc ấy ta tuyệt tình nói cho nàng chết như vậy?”
BẠN ĐANG ĐỌC
Sổ Tay Tiến Hóa Thành Yêu Hậu
Lãng mạnCuộc sống của Mục Song Hàm được cô phân chia ra thành ba giai đoạn khác biệt nhau, đầu tiên là con gái rượu rồi hiền lương thái tử phi cuối cùng là một đời yêu hậu. Nàng chỉ là tiến vào trong lòng một người, vì vậy một đường mây xanh dưới chân nàng...