Chương 3: Hồn Xuyên

186 12 0
                                    

Cho dù Lăng Hi chấn kinh không thôi, thế nhưng vẫn không thể không đối mặt sự thật – Hắn đưa em trai đi mua sách, trên đường gặp phải tai nạn giao thông, sau đó hắn xuyên việt, linh hồn nhập vào thân thể của em trai.

Vậy hắn đâu? Linh hồn của thằng bé đâu? Chẳng lẽ.... Đều đã chết sao?

Còn có ông nội ông ngoại nữa, hi vọng hai người đừng bị kích thích đến phát bệnh.

Hắn cố gắng đè xuống những suy nghĩ không hay, ra khỏi nhà tắm, tuy rằng rất không quen việc tầm nhìn bị kéo xuống, nhưng không việc gì, hắn có thể nhẫn, dù sao cũng có chuyện quan trọng hơn cần phải xác nhận.

Cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, một nam một nữ vừa vặn đối mặt với hắn khi bước ra ngoài, người phụ nữ giật mình, thoáng vui mừng mở miệng.

"Tiểu Bắc, con tỉnh rồi?"

Lăng Hi hiểu rõ hiện tại hắn đang là một đứa trẻ mắc bệnh tự kỉ, liền yên lặng lướt qua bọn họ tiếp tục đi, hoàn toàn không nhìn đến hai người này.

"Đừng đi linh tinh, vẫn đang bị thương mà." Người phụ nữ lập tức nắm lấy tay hắn, không để ý hắn vùng vẫy mà đưa hắn trở về phòng bệnh, xốc chăn lên ý bảo hắn ngủ.

Lăng Hi trầm mặc một giây, lại quay đầu rời đi, kết quả chưa đi được ba bước đã bị tha về chỗ cũ.

Người phụ nữ kia là bảo mẫu trong nhà thuê cho đứa nhỏ, cực kì kiên nhẫn, buông tay ra đứng ở bên cạnh nhìn hắn, chuẩn bị kéo hắn lại bất cứ lúc nào.

Lăng Hi: "........"

Lăng Hi thầm nghĩ phải nhẫn, bò lên giường nằm, toàn bộ quá trình đều thật im lặng.

Chuyện xảy ra trên người mình thực sự rất ma quái, hắn cũng không muốn bị lôi đi nghiên cứu, trừ phi hắn có thể ở một mình chung với ông nội, nếu không có lẽ không thể làm rõ ra.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ông nội thực sự đến.

Cha mẹ hắn kết hôn vì mục đích thương nghiệp, trong ấn tượng của hắn họ luôn bề bộn công việc, hắn được ông nội nuôi lớn, về sau cha lại đột ngột qua đời, ngoại trừ khi có việc, mẹ hắn cơ bản sẽ không đến Lăng gia.

Sau đó một đứa nhỏ hai tuổi bị một người phụ nữ ném vào cửa Lăng gia, kèm một mảnh giấy viết cha hắn chính là cha đứa nhỏ —- không thể không nói người phụ nữ kia vận khí cũng quá kém, mang thai đã không tranh thủ được chút lợi lộc gì, người tình thì đã chết, không cam lòng sinh đứa nhỏ ra nuôi hai năm, lại phát hiện nó bị tự kỉ, chỉ có thể ném cho bọn họ.

Việc đã đến nước này, ông nội tất nhiên sẽ không để đứa nhỏ lưu lạc bên ngoài, xác nhận quan hệ huyết thống xong liền giữ lại, thế nhưng ông nội không thích con riêng, lúc đặt tên thì trực tiếp ném cho một chữ 'Bắc', gọi Lăng Bắc. Bốn năm qua đi, ông nội căn bản không hề quan tâm đến đứa em này, hiện tại chắc chắn mọi sự chú ý của ông nội đều sẽ dồn lên hắn, có thể tới thăm đứa nhóc này mới là lạ.

Lăng Hi nghĩ nghĩ, thầm nghĩ nếu không có cơ hội thì phải tự tạo cơ hội, dù sao cũng phải gặp ông nội nói chuyện.

Bảo mẫu thấy hắn ngồi bất động, dường như không có ý định đi ngủ, liền cầm một cái túi đặt bên cạnh lên, dốc toàn bộ quần lót bên trong xuống giường, đủ mọi màu sắc, cực kì đẹp.

Lăng Hi: "......"

Quên đi, nhẫn.

Phần lớn trẻ tự kỉ đều không cảm thấy hứng thú với đồ chơi bình thường, mà lại thích một vài món đồ không có tính đồ chơi, em trai hắn trên phương diện này rất 'dị', thích quần lót. Lăng Hi trầm mặc nửa ngày, cuối cùng vươn tay, chọc chọc mặt con gà vàng.

Đầu đang quấn băng vải, có chút choáng, hắn một tay đỡ trán, một tay cầm quần lót, chất từng cái lên thành đống, đồng thời đặt lực chú ý đến người bên cạnh.

Bảo mẫu thở dài ngồi lên sô pha: "Anh nói thiếu gia sẽ không sao chứ?"

Người đàn ông kia là vệ sĩ được chọn cho đứa nhỏ, nói: "Ai biết, nghe nói tình huống của Lăng thiếu có chút nghiêm trọng."

Đâu chỉ là nghiêm trọng, mọi chuyện quá tầm kiểm soát rồi cơ.... Lăng Hi đầu tiên là trầm mặc, sau đó trong lòng lại nảy lên, bọn họ nói vậy, ít nhất chứng tỏ bệnh viện vẫn chưa tuyên bố hắn đã chết, vậy hắn có lẽ đang được cấp cứu, hoặc chưa qua khỏi nguy kịch, cũng có thể đã hôn mê.

Có thể biến trở lại không? Hắn tự hỏi, nếu mình có thể khôi phục nguyên trạng, vậy em mình cũng thế chứ? Hi vọng sẽ như vậy, chăm cho nó lâu như thế, chung quy vẫn là có tình cảm, nhưng nếu nó cũng có thể trở về, vậy linh hồn lúc này đang ở đâu?

[RE-UP] BỆNH CHỮA RỒIWhere stories live. Discover now