Chương 5: Biến Cố

111 10 0
                                    

Lời nói nóng bỏng tình tự phút chốc đánh thẳng vào tim tráng hán, làm cho người kia hoàn toàn quên mất chuyện đôi co với đứa nhỏ, gã theo bản năng bụm mặt che hai má đang đỏ lên, một lúc lâu sau mới ngượng ngùng nói, "Chàng, chàng như vậy... thật làm ta... khó.. khó xử quá..."

"Ta..." Đặng Văn Hồng thở dài bất đắc dĩ, thanh âm lộ ra sự đau đớn, đáy mắt đong đầy lưu luyến, "Ta... ta tất nhiên hiểu, một mỹ nhân chói mắt như nàng, làm sao ta xứng được đây, ta chỉ là... chỉ là có chút vọng tưởng, không khống chế được thôi."

Hắn miễn cưỡng mỉm cười, càng nhìn càng thấy thảm thương, "Ta không có nguyện vọng gì, chỉ cần có thể đứng xa nhìn nàng mỉm cười, nhìn nàng vui vẻ, nhìn nàng hạnh phúc là đủ rồi, đừng lo cho ta, ta sẽ tự chăm sóc mình thật tốt, ta hứa với nàng, được không?"

Lăng Hi: "......"

Mọi người: "........."

Cái đệt ảnh đế là đây! Mọi người lui về sau một chút, mặt đầy khiếp sợ. Đám y tá đồng loạt ôm ngực, giật mình có ảo giác như đang được gặp thần tượng phim truyền hình! Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là dẹp tráng sĩ qua một bên, chỉ chừa lại ảnh đế.

Lăng Hi cũng có chút nhịn không nổi mà liếc Đặng Văn Hồng một cái, nhưng hắn nhớ rõ mình là một đứa nhỏ tự kỉ, liền tiếp tục đi về phía hồ nước, từ đầu đến cuối không hề dừng bước, chỉ là bước đi có chậm lại, tiếp tục nghe ngóng động tĩnh phía sau.

Nhóm hộ sĩ cũng chậm rãi theo sau hắn, trông chừng hắn thật kĩ để đảm bảo hắn sẽ luôn ở trong tầm mắt và không bị rơi vào trong hồ, sau đó là đồng loạt nhìn về phía sau, muốn biết vị tổ tông kia sẽ phản ứng như thế nào.

Tráng hán ngẩn ngơ gật đầu, rút tay ra: "Được, vậy... ta đi đây."

Đậu má người ta yêu sâu đậm vậy mà lại không động tâm! Nhóm hộ sĩ của tráng hán ngẫm lại quãng thời gian hạnh phúc của bọn họ, nhất thời ưu sầu 'Lỡ may gia bị người ta coi trọng bắt cóc áp trại tinh tẫn nhân vong thì phải làm sao đây', quyết định sau này tiếp tục cố gắng công tác!

"Đi thôi." Đặng Văn Hồng như thể hoàn toàn không trông thấy những phản ứng chung quanh, "Trên đường cẩn thận, ta tiễn nàng."

"Tại sao?"

Đặng Văn Hồng dùng ánh mắt mê luyến lướt lên từng tấc từng tấc trên gương mặt tục tằn của gã, giọng nói mang theo chút đau đớn cùng bất đắc dĩ: "Bởi vì ta muốn nhìn nàng thêm một chút nữa."

Lăng Hi: "......."

Mọi người: "........."

Tráng hán không nói gì, siết chặt khăn tay, nhìn hắn một chút rồi quay đầu chạy như điên, rất nhanh lướt qua Lăng Hi chạy thẳng đến hồ nước, đứng ở trước hồ hít sâu hai cái, bỗng nhiên quay người, ánh mắt có chút đỏ lên: "Chúng ta tuy rằng không có khả năng, nhưng ta sẽ nhớ kĩ chàng!"

Hán phục của gã chỉ được quấn lỏng lẻo quanh hông, bởi vì thắt lưng rất thô, dùng sức quá mạnh, động tác quá lớn, cho nên lúc xoay người, đai lưng chịu không nổi xung lực mà nháy mắt tụt xuống. Ngay sau đó vạt áo mở rộng ra, váy rơi xuống, phía dưới mặc một cái quần lót, ngực đùi hoàn toàn lộ ra trong không khí, còn mang theo lông lá rậm rạp.

Lăng Hi: "......."

Mọi người: "= 口 ="

Vẻ mặt Lăng Hi phút chốc tối lại, nhìn chằm chằm vào thứ kia, thứ gọi là 'lý trí' trong đầu nháy mắt bị chặt đứt, đảo mắt một cái, phát hiện trên đất có một cục đá kênh lên, vì vậy lập tức vọt tới.

Hình ảnh vô cùng chấn động mang theo tính huỷ diệt, tầm mắt mọi người đều trụ lại trên người tráng hán, quả thực chính là mắt chữ O mồm chữ A, ngay cả Đặng Văn Hồng cũng có chút sửng sốt, nhất thời không biết nên nói lời thoại thế nào.

Biến cố này phát sinh trong vỏn vẹn hai giây.

Ngay sau đó, tráng hán ái da một cái che ngực lại: "Các người đừng nhìn, đừng nhìn nha...." Gã chưa nói hết câu, một cục đá đã vọt thẳng tới từ đối diện, trực tiếp đập vào mặt gã, không kịp thốt lên tiếng nào đã 'oành' một cái ngã về phía sau.

"Rào —-!" Bọt nước văng tung toé.

Cục đá như thể từ trên trời rơi xuống, cục diện nhất thời bị nhất nút pause, mọi người vốn dĩ sắp hoàn hồn sau cú chấn động lông lá lại bất ngờ không kịp đề phòng mà ngu ra, linh hồn giống như đã thoát xác, rơi vào trạng thái mờ mịt không rõ.

[RE-UP] BỆNH CHỮA RỒIWhere stories live. Discover now