Phiên Ngoại

84 4 0
                                    

"Ngày 1 tháng 9, cũng chính là ngày mai, hôn nhân đồng tính sẽ chính thức được hợp pháp hóa, ta nghĩ sẽ có rất nhiều bạn bè hoặc bạn trên Weibo bây giờ đều đang spam nhỉ?"

"Này quả thật là một sự kiện lớn mang tính lịch sử"

"Đúng vậy, không sai......"

Lúc tan tầm, dòng xe nối đuôi nhau nhích trên đường, một nam một nữ trên quảng cáo nói nói cười cười, đề tài vừa lúc là sự kiện đang được nhắc đến gần đây. Thẩm Huyền nhìn về phía Lăng Hi: "Ngày mai đi lãnh chứng?"

Lăng Hi cong môi cười nhạt, ừ một tiếng.

Thẩm Huyền lập tức vừa lòng, nếu không phải còn đang lái xe, hắn chắc chắn sẽ ôm lấy người này hung hăng mà hôn một cái.

Lăng Hi như có cảm ứng, liếc hắn một cái, ôn hòa mà nhắc nhở: "Chuyên tâm lái xe đi"

Thẩm Huyền cười nói biết, chậm rãi đến tiểu khu ở ngoại thành. Từ khi xác định quan hệ, hơn nữa sau khi Lục Trầm vào ở trong Lăng gia, bọn họ liền dọn ra khỏi đại trạch, tới chỗ tiểu lâu trước kia ở cùng nhau hưởng thụ thế giới hai người, mỗi ngày từ đi làm cho đến tan tầm hầu như đều là đi cùng nhau.

Vừa mới vào cửa, một con Husky liền nhào tới, Thẩm Huyền tóm được khi nó nhào về phía Lăng Hi, đẩy đầu nó sang một bên, bảo nó thành thật một chút.

Husky đương nhiên nghe không hiểu, vẻ mặt ngu ngốc mà tiếp tục nhào qua. Thẩm Huyền lại đẩy ra lần nữa, kết quả chưa đi được hai bước lại bị con chó ngốc này cản lại, không khỏi câm nín.

Lăng Hi xem đến buồn cười: "Hình như nó rất thích anh"

"Nhưng anh không thích nó", Thẩm Huyền ấn đầu chó xuống, hỏi: "Bọn Cố Huyên đêm nay trở về?"

Lăng Hi ôn hòa mà ừ một tiếng.

Mấy ngày hôm trước là sinh nhật của cha Cố Huyên và Thạch An Yến, nhưng khi đó bọn họ ở nơi khác, vì thế hai người kia dứt khoát chủ động bay qua đó, thuận tiện giải sầu, vừa đi là đi luôn nửa tháng, Husky chỉ có thể tạm thời ném cho bọn họ chăm sóc.

Thẩm Huyền còn chưa nghĩ xong buổi tối nên đem con chó ngố này ném về cho chủ nó hay không, bỗng nhiên tiếng chuông di động vang lên, không khỏi nhìn về phía Lăng Hi, người sau quét mắt lên màn hình, ấn nhận cuộc gọi, cười hỏi: "Đã về rồi?"

Giọng của Cố Huyên rất nhanh truyền đến: "Chúng tôi đã sắp vào nội thành"

Lăng Hi thấy Thẩm Huyền chỉ chỉ vào con chó ngốc, cười cười: "Muốn đón chó nhà cậu về không?"

"Các cậu đưa qua đây đi, Tiểu Hồng hôm nay cũng muốn tới đây, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm", Cố Huyên nói: "Tiểu Hồng tự mình nấu ăn"

Vị ảnh đế đa tài đa nghệ, trù nghệ lại càng tốt đến mức không còn lời gì để nói, khó lắm mới chịu xuống bếp, Lăng Hi đương nhiên sẽ không cự tuyệt, ý cười nhiều hơn: "Được"

Hai người thu thập đơn giản một chút, đem Husky kéo lên xe, đi đến nhà Cố Huyên.

Lúc bọn họ đến Cố Huyên và Thạch An Yến vừa mới trở về không lâu, trong nhà vẫn luôn có bảo mẫu quét tước, rất là sạch sẽ. Con chó ngốc chợt thấy Thạch An Yến, quả thực so với thấy người thân còn thân hơn, so với Thẩm Huyền còn nhiệt tình hơn gấp mười lần, giống như hỏa tiễn đột nhiên vọt qua.

"Gâu gâu gâu ~"

Husky một bên kích động mà tru lên, một bên bổ nhào vào trong lòng Thạch An Yến cọ qua cọ lại, còn vươn đầu lưỡi hung hăng liếm liếm hắn.

"Được rồi, đi xuống", Thạch An Yến đè đầu nó lại, định trấn an nó. Kỳ thật từ khi bắt được Tiểu Huyên vào tay hắn liền không để ý Husky nữa, nhưng con Husky này làm cho người ta rất khó hiểu, trước kia tốt với nó, nó ngàn dặm xa xôi đuổi tới cắn hắn, hiện tại đối với nó không quá tốt, ngược lại cả ngày đều quấn lấy hắn.

Thạch An Yến đối với chuyện này thực hạn hán lời.

Cố Huyên liếc mắt nhìn nhìn, thầm nghĩ rõ ràng là thân thể hắn đã từng dùng, vì cái gì lại thân cận với tên khốn này như vậy? Hoàn toàn không khoa học! Tên khốn này đâu có tốt lành gì chứ!?

Thạch An Yến bị đôi mắt nhỏ của hắn câu đến không chịu nổi, nhịn không được đẩy Husky ra, duỗi tay ôm hắn.

Cố Huyên hất cánh tay hắn ra: "Cút qua một bên đi"

Thạch An Yến đương nhiên mắt điếc tai ngơ, cười ấn hắn vào trong lòng xoa xoa.

Cố Huyên rất thích độ ấm trên người hắn, nhưng thật sự khó chịu, dứt khoát đứng lên kéo dài khoảng cách, nhìn về Lăng Hi ở sô pha đối diện: "Tiểu Hồng có nói rồi, muốn tối nay ở lại đây, nói chúng ta đi mua đồ ăn trước, đi siêu thị không?"

Lăng Hi ôn hòa mà ừ một tiếng, hai người kia không muốn bị bỏ lại, vội vàng bồi người yêu, vì thế hình ảnh liền thành bốn tên nam nhân cùng nhau dạo siêu thị. Lăng Hi bất đắc dĩ mà cười cười, đẩy xe mua sắm đi tới khu rau dưa.

Mọi người chọn xong đồ, nhìn thời gian cảm thấy còn sớm, liền chuyển sang nơi khác, mà lúc này chỉ nghe bên cạnh truyền đến một giọng nam, ẩn ẩn mang theo phẫn hận: "Moẹ nó ngươi dám làm như vậy, có đánh chết lão tử cũng không đi lãnh chứng với ngươi!"

Bọn họ quay đầu, phát hiện hai người nam nhân đứng cách đó không xa, một người trong đó xách theo mấy túi khoai lát, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm một nam nhân tinh anh trang điểm khác đứng ở trước mặt, hình như đang tranh chấp gì đó.

Thành phố C gay rất nhiều, gặp gỡ một đôi đồng tính cũng không phải chuyện ngoài ý muốn, tuy rằng ở thương trường hỗn loạn, nhưng bọn họ có thể nhận ra thân phận của nam nhân tinh anh, nhưng người ta đang cãi nhau, không nên lại gần mới đúng.

Mọi người liền nhanh chóng thu hồi tầm mắt, Cố Huyên giật mình bỗng nhiên nhớ tới chuyện này, nhìn phía Lăng Hi: "Ngày mai là có thể lãnh chứng, hai người có đi không?"

Lăng Hi cười gật đầu, nhìn Thạch An Yến liếc mắt một cái: "Hai người không đi?"

Thạch An Yến đương nhiên cũng muốn đi, kế hoạch ngày mai dự định đem Tiểu Huyên hầu hạ thật tốt, lại tìm một cơ hội lôi kéo hắn qua đó, bất quá đêm nay nếu chủ yếu quyết định ở bên nhau ăn cơm, hắn liền tính toán dùng thử phép khích tướng lần nào cũng linh nghiệm, ừ một tiếng: "Đi!"

Cố Huyên nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái: "Nằm mơ đi!"

Thạch An Yến sủng nịch mà xoa xoa hắn, Cố Huyên rầm rì một tiếng, quay đầu đi xem giá vật phẩm, lười phản ứng hắn.

Lăng Hi vừa rồi liền cảm thấy Cố Huyên hôm nay tựa hồ không mấy dễ chịu với người nào đó, ánh mắt đều tập trung vào mấy gian hàng, không khỏi dò hỏi mà nhìn Thạch An Yến.

"Đã xảy ra chút mâu thuẫn nhỏ, với tính của em ấy, hết giận liền không có việc gì", Thạch An Yến thấp giọng giải thích, thần sắc rất bình tĩnh.

Bọn họ lúc trước ở cùng với cha mẹ, rất nhiều chuyện không tiện làm, Tiểu Huyên ở trước mặt phụ huynh luôn luôn là bé ngoan, hơn nữa bởi vì đã cùng hắn ở bên nhau, sợ lại đụng phải cái gì chọc giận cha mình, bởi vậy luôn rất cẩn thận, bộ dáng dè dặt kia câu đến hắn tâm ngứa khó nhịn, hôm sau trước ngày rời đi rốt cuộc không nhịn nổi đem người làm.

Càng muốn đòi mạng chính là Tiểu Huyên sợ bị cha mẹ nghe thấy, vẫn luôn đè thấp giọng, nhưng như vậy ngược lại càng câu nhân, hỏa khí trong thân thể hắn càng không thu được, làm có hơi quá phận. Mà Tiểu Huyên ngày hôm sau còn phải dậy sớm, làm bộ dạng bảo bảo ngoan không có việc gì, cho nên liền không thoải mái.

Hắn nhìn Cố Huyên bên cạnh, cầm tay đối phương.

Cố Huyên lập tức muốn tránh ra, lại phát hiện hắn quá chặt, tức khắc tạc mao phóng mắt qua, ngay sau đó liền đối diện với hai mắt chuyên chú và nụ cười của người ta, đáy lòng khẽ run, tiếng mắng bất giác đành phải nuốt trở về, nhưng lại không muốn để như vậy, chỉ đành rầm rì một tiếng.

Thạch An Yến ý cười dần dần tăng, nắm tay hắn tiếp tục bồi hắn dạo.

Cố Huyên lại tiến đến bên cạnh Lăng Hi, đề nghị ngày mai nên tới sớm một chút, bởi vì hắn có dự cảm, chắc chắn là phải xếp hàng.

Lăng Hi thần sắc ôn hòa: "Không sao cả, từ từ cũng sẽ đến phiên chúng ta"

Cố Huyên ừ một tiếng, hỏi: "Cậu đoán xem có người nào phát điên đêm nay đã đi xếp hàng rồi không?"

Lăng Hi hơi hơi mỉm cười, vừa muốn trả lời, chỉ nghe cách đó không xa lại vang lên giọng nam vừa rồi, càng thêm bi phẫn: "Ta nói đại ca ta cầu xin ngươi mau xem lại mình đi được chứ? Xung quanh ngươi sao lại thần kỳ như vậy hả? Bạn bè ngươi kết giao sao ai cũng thần kỳ hết vậy hả? Lần nào cũng làm điều khiến người khác kinh sợ, bọn họ không thể đáng tin một chút được sao? Dựng nguyên cái lều trại trước cửa Cục Dân Chính ngủ một đêm, ngươi muốn lên trang nhất phải không?!"

Cố Huyên: "......"

Lăng Hi: "......"

Thẩm Huyền: "......"

Thạch An Yến: "......"

Mọi người động tác nhất trí quay đầu, chỉ thấy nam nhân tinh anh rất bình tĩnh: "Có quan hệ gì chứ, bạn bè ta đêm nay đều đi"

Edit: nam nhân tinh anh này thật quen

Nam nhân trầm mặc, vài giây sau vỗ vỗ vai đối phương: "Đại ca, gọi điện thoại kêu bọn họ ra đây, ta mời bọn họ đến bệnh viện Thần Ái ngủ một đêm, miễn cho về sau lại làm chuyện dọa người như vậy"

Cố Huyên: "=口="

[RE-UP] BỆNH CHỮA RỒIWhere stories live. Discover now