Chương 20: Dạ Đàm

71 6 0
                                    

Xe của Thẩm Huyền cùng Lăng đại thiếu đậu ở cùng một chỗ, Thẩm Huyền tuy biết rằng tiểu hài tử hẳn là lãnh tĩnh, nhưng không có gì lý do lại đi trại an dưỡng, liền chuẩn bị chính mình đi, nhưng đến khi hắn nhìn thấy chiếc xe của Lăng đại thiếu, không khỏi trầm mặc.

Vài giây sau, hắn hỏi "Ngươi xác định này xe còn chưa có báo hỏng?"

"Sẽ nhanh thôi" Lăng đại thiếu thuận miệng nói

"Hai ngày trước ta đi mua đồ, đến khi trở về trên cửa kính xe liền bị treo một tờ giấy quảng cáo nhỏ của một tiệm sửa xe"

Thẩm Huyền nhất thời không nói gì, thấy hắn buông ra tiểu hài tử đi đến trước xe đạp hai cái, chuẩn bị mở cửa đi lên, nhưng lúc này chỉ nghe một tiếng răng rắc nhỏ, sau đó một cánh cửa bỗng nhiên rơi ra, ầm nện xuống đất.

Thẩm Huyền "......"

Lăng Hi "......"

Đặng Văn Hoằng "......"

"Đệt lại rơi, lần trước quả nhiên vẫn chưa sửa tốt" Lăng đại thiếu chạy qua, khiêng cánh cửa rỉ sắt lên đặt tại trên khung cửa, dùng lực đạp đạp

"Được rồi, trước như vậy đi, Tiểu Hồng một lát ngươi ngồi bên kia, đừng dựa vào quá gần."

Thẩm Huyền "......"

Lăng Hi "......"

Đặng Văn Hoằng "......"

Trong đầu mấy người họ cơ hồ đồng thời lóe qua một từ: Phát rồ.

Đặng Văn Hoằng yên lặng nhìn thoáng qua Thẩm Huyền, Lăng Hi cũng nhịn không được như có như không nghiêng đầu về hướng bên kia sườn của hắn, thật sự không có biện pháp, Đường ca trong đầu hố quá nhiều, quá không đáng tin

Thẩm Huyền cũng hiểu được quá nguy hiểm, kiên nhẫn khuyên vài câu, rốt cuộc khiến Lăng đại thiếu đánh mất ý niệm dùng chiếc xe này trở về. Hắn vì thế kéo bọn họ chạy ra trấn nhỏ, trước đem tiểu hài tử cùng Đặng Văn Hoằng trở về trại an dưỡng, sau đó đi nội thành

Lăng Hi bị Đặng Văn Hoằng kéo vào phòng ngủ, rũ mắt, theo thường lệ đi vào trong góc

Lúc bọn họ trở về gặp vài tên tùy tùng vây quanh, thấy Đặng Văn Hoằng lật ra một quyển truyện tranh, ngồi xuống trước mặt tiểu hài tử cười tủm tỉm, liền biết hắn muốn kể chuyện xưa, rất nhanh lui đi ra ngoài, canh giữ ở bên ngoài

Lăng Hi lúc này mới mở miệng hỏi "Thạch An Yến cùng hắn bất hòa, thật sự sẽ dẫn hắn đi nhìn thân thể của mình?"

Đặng Văn Hoằng cười đến ý vị thâm trường "Sẽ, người ngoài cuộc tỉnh táo người trong cuộc u mê, bọn họ tuy rằng nhìn qua quan hệ thực không hòa hợp, nhưng nghiêm túc mà nói thì đều là người nào đó đơn phương đáng ghét đối phương"

Lăng Hi trước kia cùng bọn họ cũng không thân, gật gật đầu, không có hỏi nhiều.

"Ngươi hôm nay sao thế này?"

"Không có gì, nhìn hắn không vừa mắt"

Đặng Văn Hoằng biết người này luôn đặc biệt có thể nhẫn, hắn làm như vậy khẳng định là bị chạm trúng nghịch lân, bất quá người này nếu không muốn nói, hắn cũng sẽ không hỏi nhiều, dứt khoát nói sang chuyện khác.

Lăng Hi hỏi "Phim lúc nào bắt đầu quay?"

"Sắp bắt đầu tuyển diễn viên" Đặng Văn Hoằng nhẹ nhàng thở dài

"Ta không có ký ức của nguyên thân, hi vọng đến lúc đó không gặp người quen trước kia, nguyên thân tựa hồ trêu chọc không ít người."

"Có Đường ca của ta ở đó" Lăng Hi nói

Hắn Đường ca luôn luôn trân trọng những người có tài, đối với người mình xem thuận mắt thực bao che khuyết điểm, bất quá hắn sớm đã nhìn ra Đặng Văn Hoằng thực thông minh, hẳn là không ăn thiệt.

Lại nói tiếp, ba người bọn hắn chỉ có Đặng Văn Hoằng không cần suy xét về vấn đề trở về, hiện tại đã có thể bắt đầu một cuộc sống mới, không biết hắn và Husky còn có hay không hi vọng cứu vãn một chút. Hắn bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện, hỏi

"Hôm nay các ngươi ai trực ban?"

"Cái kia, chính là ta"

Lăng Hi nhất thời yên tâm "Kia chờ ta cơm nước xong liền không cần vào nữa, ta phải dùng máy tính"

Đặng Văn Hoằng cười gật đầu "Nếu có chuyện gì xảy ra ta sẽ giúp ngươi ngăn cản"

[RE-UP] BỆNH CHỮA RỒIWhere stories live. Discover now