Lúc Lăng Hi tỉnh lại phát hiện mình đang bị nhốt trong lồng sắt, nhà giam cứng rắn đồ thuần màu sơn đen, phân không rõ là làm từ cái gì. Hắn mờ mịt trong nháy mắt, vài giây sau mới nhớ tới hình như mình bị người ta đánh hôn mê.
Lúc ấy hắn và Lục Trầm đến bệnh viện thăm Tiểu Hồng xong, sau đó cùng nhau ăn bữa cơm, lại bắt xe về khách sạn, ai ngờ ngay lúc đợi đèn đỏ, ngừng ở cạnh xe taxi là hai chiếc xe việt dã một trái một phải bỗng nhiên mở cửa ra, vài người nhanh chóng lao ra từ bên trong, trong chớp mắt liền tới gần.
Hắn và Lục Trầm ngồi chung trong một chiếc xe, không gian có hạn, bởi vậy bên cạnh chỉ có một bảo tiêu, hơn nữa là ngồi ở ghế phó lái, căn bản ngoài tầm tay với. Vì thế không đợi hắn biết rõ sao lại thế này, mấy người kia liền trực tiếp kéo cửa xe ra muốn lôi hắn xuống, hắn nhớ rõ Lục Trầm hình như kéo hắn lại, nhưng ngay sau đó gáy hắn tê rần, lập tức mất đi ý thức.
Như vậy, nhất định là hắn bị bắt thành công rồi.
Có thù với hắn, hơn nữa còn đem hắn nhốt vào trong lồng sắt, là ai làm, dứt khoát không cần nói cũng biết.
Bất quá lại nói, dám ban ngày ban mặt mà trắng trợn bắt người tuyệt không giống phong cách của người phía sau màn, bọn họ đây là muốn lên trang nhất sao?
Huống chi nơi này là thành phố S, chỉ cần bảo tiêu có thể đúng lúc báo cho Thẩm Huyền, người sau lại liên hệ Lôi Nham, thêm thực lực của Lôi gia ở thành phố S, muốn tìm ra hắn dứt khoát dễ như trở bàn tay.
Người phía sau màn không có khả năng không rõ điểm này, vì sao còn muốn làm như vậy?
Là có hậu chiêu, hay là phát hiện thân phận bị Thẩm Huyền phái người tra được, không muốn trốn tránh nữa, chuẩn bị giải quyết chuyện này luôn một lần?
Vậy bọn họ muốn làm gì? Giết hắn? Hay là tra tấn hắn rồi mới giết?
Lăng Hi tâm không khỏi trầm xuống.
"Ngươi tỉnh rồi?"
Lăng Hi đột nhiên quay đầu lại, phát hiện Lục Trầm đang ngồi trên ghế cách xa lồng sắt ba bốn mét, hai tay đặt ở sau lưng, hai chân thì bị trói chặt, tình huống cũng tốt lắm. Hắn không khỏi nhíu mày: "Ngươi cũng bị bọn họ bắt?"
Lục Trầm cười cười, đáy mắt mang theo vài phần bất đắc dĩ cùng chua xót: "Một lời khó nói hết"
Lăng Hi hỏi: "Bọn họ là trực tiếp bắt ngươi hay đánh hôn mê?"
"Đánh hôn mê", Lục Trầm nói: "Ta cũng mới vừa tỉnh, mấy người bọn họ đang ở bên ngoài, phỏng chừng một lát sẽ tiến vào"
Lăng Hi ừ một tiếng, bắt đầu đánh giá tình huống xung quanh.
Đây là một kho hàng đại khái hơn hai trăm mét vuông, nhìn rất thoáng, mấy đài máy móc rỉ sắt dựa vào một bên tường, mặt đất phủ đầy tro bụi, phỏng chừng đã bị bỏ hoang từ lâu, cả gian nhà xưởng trước mắt dễ khiến người khác chú ý nhất chính là bọn họ được đặt ở trung tâm.
Hắn lại nhìn nhìn Lục Trầm, không rõ bọn họ vì sao cũng bắt người này, đồng thời đắc tội Lăng gia và công ty giải trí Hoàn Diệu đối với bọn họ có chỗ tốt gì? Là bằng bất cứ giá nào, hay là nói...... Hoàn Diệu cũng có người tham dự?
"Về chuyện này, ngươi có ý tưởng gì không?"
Lục Trầm hơi giật mình, nhanh chóng đoán ra hắn là cảm thấy do bên trong Hoàn Diệu có vấn đề, thở dài: "Ta nói thật với ngươi vậy, việc này chính là nhằm vào ngươi, trước đây ngươi từng bị bắt......"
"Ta biết", Lăng Hi nói: "Ta giết kẻ bắt cóc, nhưng con trai của hắn còn sống"
Lục Trầm gật gật đầu: "Ta chính là con trai của hắn"
Lăng Hi trong chốc lát cảm thấy mình gặp ảo giác: "...... Gì chứ?"
Lục Trầm bình tĩnh nhìn hắn: "Ta nói ta chính là con trai của hắn, các ngươi hẳn là có thể tra được cô nhi viện, thế nhưng tư liệu sớm đã bị chúng ta đổi cho nhau, các ngươi điều tra là người khác, hắn hiện tại đang làm gì?"
Lăng Hi cố gắng tiêu hóa sự thật vừa mới nghe được, có chút ngoài ý muốn đồng thời lại cảm thấy là tất nhiên, bởi vì Lục Trầm này quả thật rất thông minh và có năng lực, hắn luôn điều chỉnh tốt trạng thái "Hắn là thủ hạ của Lôi Nham"
Lục Trầm sửng sốt, cười cười: "Vận khí của chúng ta cũng không tệ lắm, lúc các ngươi điều tra cho rằng đã tìm đúng phương hướng, có phải hay không?"
Lăng Hi cũng không giấu diếm: "Từng có loại suy đoán này"
Lục Trầm bình thản ứng thanh, tiếp tục nói: "Chúng ta đổi tư liệu xong liền không chú ý hắn nữa, miễn cho không cẩn thận lộ sơ hở khiến người khác nghi ngờ"
Lăng Hi nói: "Nhưng vì để ngừa vạn nhất, các ngươi đốt cô nhị viện"
Ánh mắt Lục Trầm tán thưởng: "Đúng, các ngươi nếu tra xét cẩn thận, sẽ phát hiện cô nhi viện được xây mới là do ta đầu tư". Hắn hơi hơi dừng lại: "Các ngươi tra được đến bước nào rồi?"
"Tra được hồ sơ của các ngươi bị đổi, Thiệu Trì cũng sửa lại tên và thân phận, bước tiếp theo chính là đem ngươi tìm ra"
Con ngươi Lục Trầm có chút sâu: "Xem ra không lâu nữa sẽ tra ra ta ngay thôi"
Lăng Hi cố gắng bỏ qua cảm giác không khỏe khi bị nhốt trong lồng sắt, lẳng lặng theo dõi hắn, không đoán được chuyện này là có ẩn tình gì khác, hay là người này đã dự đoán được sắp bị tìm đến tận cửa nên cố ý diễn kịch.
"Ta hiểu ngươi hiện tại không tin tưởng ta", Lục Trầm nói: "Nhưng ta cho ngươi một lời khuyên, một lát lúc Trì thúc vào ngươi cố gắng không được nói, ta sẽ thử khuyên hắn"
Lăng Hi nhướng mày: "Sẽ để hắn thả ta?"
"......Ta sẽ cố gắng", Lục Trầm có chút vô lực: "Trì thúc rất yêu cha của ta, nhiều năm như vậy, hắn vẫn muốn tìm ngươi và Lục tiểu thư báo thù"
Lăng Hi nói: "Theo ta được biết Hoàn Diệu từ sớm đã có đủ thực lực, vì sao các ngươi chờ tới bây giờ mới động thủ?"
YOU ARE READING
[RE-UP] BỆNH CHỮA RỒI
HumorTác giả: Nhất Thế Hoa Thường Thể loại: Đam mỹ, hài hước, huyền huyễn cường cường, linh hồn chuyển hoán, thiên chi kiêu tử, hào môn thế gia, HE. Nguồn: tieuyeutinhnghich.wordpress.com, wattpad.com/user/NekoAoi90, ramennoodle1100.wordpress.com Trạng t...