Chương 70: Quyết Liệt

50 5 0
                                    

Lăng Hi thở phì phò, chỉ cảm thấy thân thể càng ngày càng nóng, cảm giác tê dại quen thuộc từng tầng từng tầng dâng lên, rậm rạp dày đặc bao vây hắn, hắn không cần nghĩ cũng biết người bên cạnh là ai.

"...... Thẩm Huyền"

Thẩm Huyền cúi đầu hôn hắn, quấn lấy lưỡi hắn nhẹ nhàng đảo đảo, nghẹn họng hỏi: "Cảm giác thế nào?"

Thế nào? Cảm giác trước mặt phảng phất có một lốc xoáy rất lớn, đang kéo hắn xuống từng chút một, như muốn đem hắn kéo vào vực sâu. Lăng Hi đột nhiên trợn mắt đè tay hắn lại, thở dốc nói: "...... Không, đủ rồi"

Thẩm Huyền dừng một chút, phối hợp buông hắn ra, ở trong lòng thở dài một hơi: "Chào buổi sáng"

"Chào", Lăng Hi xoay người ngồi dậy, vào phòng tắm. Thẩm Huyền nhìn theo hắn rời đi, biết là hắn đi tắm nước lạnh, lại thở dài, có chút cảm giác thất bại.

Đây là trị liệu lần thứ hai ngày thứ năm, lần trước liên tục ba ngày cũng không có tiến triển, Thẩm Huyền thấy Lăng Hi rất mệt mỏi, liền không ép buộc hắn nữa, nghỉ ngơi vài ngày mới bắt đầu lần thứ hai cưỡng chế trị liệu. Lần này Lăng Hi hạ quyết tâm, vẫn kiên trì đến bây giờ cũng chưa kêu dừng, bất quá trả giá thì cuối cùng đã có tiến triển, bởi vì lửa giận của Lăng Hi rõ ràng đang yếu bớt, có lẽ không lâu nữa đã có thể phá được một cửa này.

Tiến bộ khác là bất kể hắn chạm vào nơi nào của Lăng Hi, đối phương cũng không phản cảm nữa, chỉ là về mặt kia thì bọn hắn lại không tiến thêm một bước, có vài lần hắn tận mắt thấy Lăng Hi thiếu chút nữa là triệt để luân hãm, nhưng không biết vì sao lại giãy dụa tỉnh táo lại, đúng lúc ngăn hắn lại.

Quả thật là......Sức nhẫn nhịn rất cao.

Thẩm Huyền bất đắc dĩ, cảm thấy Lăng Hi đang có ý thức kháng cự làm chuyện này, hắn thậm chí còn cảm thấy lúc trước khi Lăng Hi bỗng nhiên muốn làm thử, cho dù trong suốt quá trình không có tức giận, bọn họ cuối cùng chỉ sợ cũng sẽ không thành công, hắn vẫn sẽ bị Lăng Hi đẩy ra như cũ.

Hắn không khỏi hít ngụm khí thứ ba của buổi sáng hôm nay.

Lăng Hi rất nhanh bước ra khỏi phòng tắm, thần sắc ôn nhuận: "Tới phiên ngươi"

Thẩm Huyền hồi thần, đem hắn kéo đến ôm vào lòng, lúc này mới đi rửa mặt, sau đó nắm tay đến phòng ăn.

Đại bá và tiểu cô của Lăng Hi đã rời đi, chỉ còn bọn họ bồi gia gia ăn cơm. Lão gia tử đã đến, theo thường lệ đánh giá liếc nhìn cháu trai bảo bối, sâu sắc phát hiện đáy mắt hắn mang theo một tia ủ rũ, tính tính số ngày duy trì liên tục, ánh mắt chuyển chuyển giữa hắn và Thẩm Huyền, đặc biệt muốn giáo dục một chút, nhưng lại cảm thấy người trẻ tuổi phỏng chừng sẽ không nghe, cuối cùng chỉ đành lắc lắc đầu.

"Gia gia?"

"Không có việc gì", Lăng lão khoát tay, ý bảo bọn họ mau ăn cơm.

Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, đêm đó Lăng Hi lại bị Thẩm Huyền đặt lên giường, bất quá có lẽ là trước đó Thẩm Huyền cũng biết hắn mệt, cho nên vài ngày gần đây huấn luyện không duy trì liên tục lâu như khi trước nữa, hắn giờ phút này cũng không cảm thấy kiệt sức, vẫn giữ lại không ít thể lực, liền đẩy đẩy người nào đó.

Thẩm Huyền bắt lấy cổ tay của hắn đặt ở bên môi hôn hôn: "Thả lỏng, chúng ta thử xem, hửm?"

Điểm mẫn cảm toàn thân Lăng Hi đều bị sờ hết rồi, đặc biệt thân thể đã quen với vuốt ve của người này, hắn hoàn toàn không thể chống cự, rất nhanh cảm thấy xúc động như thủy triều mãnh liệt cuốn lại đây. Hắn cau mày, cực lực tránh thoát cảm giác vô lực này: "...... Không"

"Trước đó không phải ngươi mới nói muốn thử xem sao?"

"Tạm thời không muốn", Lăng Hi dừng một hơi, lại đẩy đẩy hắn.

Thẩm Huyền bất đắc dĩ nằm ở bên cạnh, đem hắn kéo vào trong lòng hôn hôn: "Ta biết ngươi tương đối chán ghét loại chuyện này, nhưng thực ra nó không khó chịu như ngươi nghĩ, ngẫu nhiên phóng túng một chút cũng không sao hết"

Lăng Hi cùng hắn đối diện hai giây, trở mình: "Không"

Thẩm Huyền: "......"

Trán Thẩm Huyền nhảy dựng, nghĩ ta ngược lại muốn xem ngươi có thể chống đỡ bao lâu, hắn cơ hồ nghiến răng nghiến lợi mỉm cười: "Được rồi, ngủ ngon bảo bối"

Lăng Hi ừ một tiếng, cảm thụ được lưng dán lên lồng ngực của người nào đó, buông mắt xuống, tạm thời không buồn ngủ.

Nhiệt độ trong cơ thể còn chưa biến mất, huyệt thái dương bị dục vọng đọng lại kích thích đến nhảy dựng từng hồi, phảng phất không đến một khắc liền mất khống chế.

Loại cảm giác này rất không tốt.

Hắn trải qua quá nhiều huấn luyện và phụ đạo tự động khống chế, nhiều đến ngay cả chính bản thân hắn cũng không đếm được, kết quả là hắn có thể khắc chế tính tình mình rất tốt, cơ hồ đều dưỡng thành phản ứng bản năng, ngoại trừ lúc phát bệnh, hắn cơ hồ chưa từng bị mất không chế lần nào, nhưng gần đây lại liên tiếp gặp phải khiêu khích, hơn nữa điều này so với lúc phát bệnh cũng không giống, hắn có thể tinh tường cảm nhận được bản thân luân hãm như thế nào, sau mỗi lần như thế lại càng hướng về phía vực sâu gần hơn một chút.

Cảm giác xa lạ này khiến hắn có chút kinh hoảng, hơn nữa càng như vậy, bản năng của hắn càng bài xích, thậm chí đôi khi còn có vài phần khó chịu.

— Thật sự rất khó chịu.

Lăng Hi hít một hơi thật sâu, qua nửa ngày mới dần dần cảm thấy buồn ngủ, có lẽ là rất nôn nóng, chất lượng giấc ngủ của hắn rõ ràng là không tốt, tỉnh dậy càng ngày càng sớm,khi hắn tỉnh lúc Thẩm Huyền còn đang ngủ.

Người này im lặng nhắm mắt, khí tràng không mạnh như bình thường, có vẻ dễ nhìn hơn, rõ ràng là đầu sỏ gây tội, nhưng rất kỳ quái, cũng không làm cho người khác chán ghét, Lăng Hi lẳng lặng đánh giá một trận, xoay người xuống giường.

Thẩm Huyền vốn muốn sáng sớm lại khiêu khích hắn một chút, kết quả vừa mở mắt thế nhưng bên cạnh không có ai, nhất thời trầm mặc, nửa phút sau, hắn mặc áo ngủ vào, đi đến phòng tắm dựa vào khung cửa, tìm tòi nghiên cứu nhìn người ở bên trong: "Hôm nay ngươi thật sự dậy rất sớm"

Lăng Hi lau khô nước trên mặt, ừ một tiếng.

Thần sắc của hắn lại vẫn bình tĩnh ôn hòa như vậy, Thẩm Huyền nhìn không ra điểm gì hữu dụng, không rõ đây là cố ý tránh sự gây rối của hắn hay vì nguyên nhân khác, liền bất động thanh sắc nhích lại gần, từ phía sau đem người kéo vào trong lòng.

Lăng Hi nghiêng đầu: "Làm sao nữa?"

"Không có việc gì", Thẩm Huyền ôm hắn xoa xoa, hưởng thụ ngửi ngửi ở cổ hắn, chậm rãi hôn vành tai hắn.

Lăng Hi cảm giác làn da chỉ cần bị hôn một chút cũng như có một dòng điện chạy qua, vội vàng né tránh, đẩy hắn ra rời đi. Thẩm Huyền nhìn theo bóng dáng hắn biến mất, vẫn cảm thấy hắn vừa rồi giống như thở hổn hển một tiếng, không khỏi sờ sờ cằm, nheo mắt lại, nghĩ đến một chủ ý.

Lăng Hi hoàn toàn không biết mình sắp gặp xui xẻo, hắn như thường lệ lui tới như vậy qua hết cả ngày, buổi tối bị trói lại huấn luyện, chịu đựng qua hai đợt, hắn rốt cuộc có thể khống chế một chút.

Thẩm Huyền thu hồi mấy tấm hình, đút hắn uống nước: "Bảy ngày, chúc mừng"

Lăng Hi ừ một tiếng, nghỉ ngơi một lát, nói: "Còn chưa triệt để miễn dịch, tiếp tục đi"

Thẩm Huyền hôn hôn hắn, dán lên bờ môi của hắn cười hỏi: "Muốn hay không......Hôm nay thử việc kia trước?"

Lăng Hi ngửa đầu rời xa một chút: "Vì cái gì?"

Thẩm Huyền không đáp, ngồi xổm xuống nhìn hắn, thoáng có hơi do dự, một lát sau mới nói: "Sau khi ở bên nhau ta vẫn chưa hỏi ngươi, ngươi có cảm giác gì với ta không?"

Lăng Hi trong chốc lát ngẩn ra: "Vì sao lại đột nhiên hỏi cái này?"

"Chỉ là muốn biết"

Lăng Hi trầm mặc một lát, ăn ngay nói thật: "...... Ta cũng không rõ"

Thẩm Huyền bất đắc dĩ thở dài, người này tuy rằng chỉ số thông minh cao, nhưng ở phương diện tình cảm lại có chút không thông suốt, hắn thậm chí cảm thấy ở trong tiềm thức Lăng Hi vẫn còn ôm ý nghĩ không tìm bạn đời, thực ra nếu Lăng Hi yêu hắn, phỏng chừng sẽ tiếp nhận hắn.

Lăng Hi nhìn vẻ mặt của hắn một chút, nhịn không được bổ sung: "Nhưng ta không chán ghét ngươi"

"......Thật không?"

"Ừm, như thế nào?"

Thẩm Huyền giãy dụa một chút, cuối cùng vẫn muốn làm rõ tình cảm của Lăng Hi và giải quyết một số vấn đề gần đây, sờ mặt hắn: "Ta có thể sẽ làm vài chuyện mà ngươi không quá thích"

Lăng Hi: "......"

Lăng Hi nhìn lại bản thân đang bị trói tứ chi cùng tình huống trước mắt, nháy mắt lóe qua dự cảm không tốt, nhưng mà còn chưa mở miệng, liền bị Thẩm Huyền ôn nhu mà không tha cự tuyệt chặn miệng.

Lăng Hi: "......"

"Bảo bối, ta yêu ngươi", Thẩm Huyền đứng dậy hôn hôn hắn: "Ta biết làm như vậy có chút mạo hiểm, đừng cự tuyệt ta". Hắn nói xong cởi bỏ dây lưng của Lăng Hi, kéo khóa kéo xuống, cúi đầu xuống.

"...... Ô!" Lăng Hi nháy mắt ngửa thẳng ra phía sau, chỉ cảm thấy như là có một dòng điện hung hăng bổ vào dây thần kinh, như muốn làm cho người ta đánh mất lý trí.

[RE-UP] BỆNH CHỮA RỒIWhere stories live. Discover now