Chương 47: Thọ Yến

50 4 0
                                    

Tình huống so với dự đoán của Lăng Hi còn tệ hơn nhiều.

Hắn hiện tại mới biết được, hóa ra mỗi ngày Thẩm Huyền đều phải lại đây cho hắn một nụ hôn, mọe nó, thật moẹ nó không ổn!

Còn có chính là hình như Thẩm Huyền tiếp nhận toàn bộ công việc của hộ công, đút cơm, mát xa, thay quần áo cùng với vài chuyện khác...... Dứt khoát nghĩ lại mà kinh, hắn quyết định lừa mình dối người vĩnh viễn quên mất.

"Hai ngày nay ta vẫn online, nhưng không thấy ngươi log in" Thẩm Huyền cẩn thận sửa sang lại mái tóc đen của Lăng Hi, nhẹ giọng nói "Ngươi bây giờ đang như thế nào, là còn chưa tìm được cơ hội sao?"

Lăng Hi vừa ở trong lòng kết thúc một hồi táo bạo cùng tức giận mắng, cảm giác có hơi mệt, lúc này hoàn toàn không có hứng thú nói tiếp, thầm nghĩ muốn hắn lập tức cút đi.

Thẩm Huyền như đang khinh hắn thở dài "Hôm nay là sinh thần của ông ngoại ngươi, trước đó ngươi còn nói là sẽ đi"

Lăng Hi lo lắng, chỉ nghe Thẩm Huyền tiếp tục nói "Chuyện của ngươi ta còn chưa nói cho ông nội ngươi và Lục tiểu thư, một lát nữa ta sẽ gọi điện thoại cho Lục tiểu thư, nếu nàng muốn cho Tiểu Bắc đi, ta sẽ xem......"

Hắn thanh âm càng ngày càng nhẹ, buông mắt nhìn Lăng Hi, biết chính mình làm chuyện này cũng không có ý nghĩa gì, nhưng hắn không thể áp chế nỗi sợ rằng Lăng Hi có lẽ sẽ biến mất, chỉ có cùng trò chuyện với Lăng Hi, nhìn lồng ngực người này mỏng manh phập phồng, hắn mới có thể cảm giác người này vẫn còn ở đây.

Hắn sờ sờ mặt Lăng Hi, cúi người ấn xuống một nụ hôn "Ta đi, buổi tối trở về với ngươi."

Lăng Hi "......"

Mọe nó ngươi lại đây! Ngươi moẹ nó có luyến thi phích* sao! Có lá gan đợi đến khi thân thể ông đây khôi phục, ông tuyệt đối lấy dao phay đem ngươi cắt thành một mảnh lại một mảnh, một mảnh lại một mảnh, một mảnh lại một mảnh!

*chứng yêu tử thi

Làm chết ngươi!

Cắt thành mấy khối thịt!

Có nghe thấy không!

Có nghe thấy không?!

[╰_╯]#

Lăng Hi thổ tào một trận, cảm giác lại có chút mệt mỏi, thầm nghĩ mọe nó đều là ngươi sai! Ông đây không cần ngươi bồi, lập tức cút khỏi mắt ông! Biến mất biến mất biến mất ngao ngao ngao —!

Thẩm Huyền hoàn toàn không rõ người nào đó nội tâm đang rít gào bi phẫn, cuối cùng nhìn Lăng Hi một chút liền chuẩn bị, nhưng lúc này lại đảo mắt thấy trán hắn ra một tầng mồi hôi, không khỏi thò tay lau đi "Nóng sao?" Hắn nói xong đem chăn kéo xuống dưới một chút.

"Cứ như vậy trước đi, buổi tối ta tắm rửa cho ngươi."

Lăng Hi "......"

Lăng Hi ước chừng mất năm giây mới kịp phản ứng, nhất thời bạo nộ, mọe nó ngươi vừa nói gì? Chớ có đi, mau quay lại đây, moẹ nó nói cho rõ ràng coi! Đừng có đi —!

Cửa phòng truyền đến một tiếng răng rắc nhỏ, phòng ngủ một lần nữa trở nên im lặng.

Lăng Hi "......"

Thẩm Huyền, ngươi nhớ kỹ cho ông!

Bảo mẫu đã đem điểm tâm bưng lên bàn, Lăng Bắc cũng đã rời giường, đang cầm muỗng nhỏ thường thường hướng cửa cầu thang nhìn quanh, giờ phút này gặp Thẩm Huyền đi đến đối diện ngồi, liền nhuyễn nhu nhu hỏi "Anh tui đâu? Không ăn cơm sao?"

"Hắn đang nghỉ ngơi."

"Hôm nay tui có thể đi nhìn anh sao? Tui sẽ không sờ loạn nữa?"

"Ừm, hắn có lẽ sẽ ngủ rất lâu, ngươi không cần làm kinh động hắn."

"Được nha" Lăng Bắc nhu thuận gật đầu, tiện đà lo lắng hỏi, "Anh của tui là bị bệnh gì?"

"Không nghiêm trọng, tỉnh ngủ liền khống có chuyện gì", Thẩm Huyền thuận miệng giải thích, đơn giản nếm qua điểm tâm liền liên hệ với Lục tiểu thư, hướng đối phương tựa hồ có thể xuyên thấu qua điện thoại mà truyền đến khí lạnh, nói "Sự tình chính là như vậy, ta cũng không rõ ràng hắn hiện tại ở đâu."

Lục tiểu thư trầm mặc vài giây "Ta biết."

Ngữ khí lạnh lẽo này, lãnh tĩnh mà không có một chút phập phồng, nhưng Thẩm Huyền lại biết đối phương khẳng định cũng nôn nóng như hắn vậy, sầu lo thậm chí là sợ hãi.

[RE-UP] BỆNH CHỮA RỒIWhere stories live. Discover now