Chương 57

125 4 0
                                    

<Vô đề>

"Diệp Vân, ngươi có mệt hay không?"

Lại là một buổi tối công tác muộn ở tẩm cung của Minh Tinh, Tu Diệp Vân mệt muốn nổ đầu, đột nhiên nghe thấy thanh âm ôn nhu của Minh Tinh, tâm tình tốt hơn nhiều. "Ta đau đầu."

"Kia... Kia ta giúp ngươi xoa bóp." Nói xong, ngón tay Minh Tinh để lên huyệt thái dương của Tu Diệp Vân, nhẹ nhàng mát xa.

Tu Diệp Vân nhắm mắt hưởng thụ, đang lúc mệt mỏi, cảm thấy được dị thường thoải mái.

"Ta mới học, biết... ngươi sẽ mệt." Động tác của Minh Tinh đặc biệt ôn nhu, chỉ sợ Tu Diệp Vân không thoải mái. Cũng may Tu Diệp Vân thoạt nhìn thực hưởng thụ, Minh Tinh thở một hơi, mỉm cười ôn nhu.

Tu Diệp Vân thả lỏng toàn thân, cứ vậy dựa vào ghế tựa, đột nhiên, hắn ngửi thấy một mùi thơm ngát, là hương vị thường có trên người Minh Tinh, sau đó, một đôi tay từ phía sau vòng qua mình. Tu Diệp Vân mở to mắt, hơi hơi quay đầu, gương mặt Minh Tinh dán bên má mình, Tu Diệp Vân dùng dư quang thấy Minh Tinh nhắm mắt lại, lông mi thật dài đang run rẩy , mái tóc hắc sắc trạc vào hắn có chút ngứa.

Tu Diệp Vân nghĩ muốn đẩy Minh Tinh ra, thế nhưng giây phút tĩnh lặng này, khiến Tu Diệp Vân không đành lòng phá hư, mà cứ bị ôm như vậy, cũng không phải biện pháp.

"Chỉ chốc lát thôi."

Tu Diệp Vân ngẩn người, cũng không nghĩ tới là Minh Tinh mở miệng trước, y nói 'Chỉ chốc lát thôi'. Tu Diệp Vân không có khả năng nghe không hiểu ý tứ Minh Tinh. Minh Tinh, chỉ là muốn giờ này khắc này mình đừng đẩy y ra mà thôi. Cũng như khi trước Minh Tinh thích Liệt Diễm, hèn mọn khẩn cầu chút ấm áp từ Liệt Diễm, tuy rằng, thứ nhận được đều là thương tổn. Hiện tại, Minh Tinh lại như vậy... hèn mọn... khẩn cầu cái gì...

"Chỉ chốc lát, đừng nói gì." Minh Tinh ôm Tu Diệp Vân thật chặt, tựa hồ đang khẩn trương.

"Ân." Tu Diệp Vân cũng không nhiều lời, chỉ nhẹ nhàng ứng tiếng. Không biết là bởi vì cảnh ngộ của Minh Tinh làm cho người ta đồng tình, hay là y cùng mình từng có một lần da thịt chi thân. Mỗi khi Tu Diệp Vân thấy Minh Tinh, luôn không tự giác mà đau lòng y, sau đó thỏa hiệp, đáp ứng mọi yêu cầu của Minh Tinh.

Một người như vậy, không nên bị thương tổn, mà là... được người trân trọng.

"Diệp Vân." Minh Tinh buông Tu Diệp Vân, "Ta... Ta đi ngủ trước." Nói xong, Minh Tinh lại bổ sung nói, "Hôm nay, vô luận sớm muộn gì, đều ngủ lại đây đi."

"Chẳng lẽ ngươi lo ta sợ bóng tối?"

"Nói bậy!" Minh Tinh không để ý tới Tu Diệp Vân, một mình đi tắm rửa. Chờ y trở lại tẩm cung, Tu Diệp Vân đã hoàn thành toàn bộ công tác. "Ngươi đi tắm rửa đi." Y nói với Tu Diệp Vân.

Tu Diệp Vân mắt nhìn Minh Tinh, vẫn là gật đầu đồng ý. Ngủ ở đây... Liền ngủ đi... Ai...

Đến khi tắm rửa xong trở lại giường, Tu Diệp Vân ngược lại có chút không được tự nhiên. Nguyên nhân chính là, Minh Tinh lần này không có ngăn bằng gối ôm, càng chuẩn xác mà nói, hôm nay hắn cùng Minh Tinh ngủ chung chăn, hơn nữa Minh Tinh cách hắn đặc biệt gần, chỉ gần thêm một chút là có thể chạm vào thân thể đối phương.

[ REPOST ] NHÂN SINH TRONG SÁCHNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ