chương 58

129 5 0
                                    

<Vô đề>

Tu Diệp Vân có một giấc mộng, một giấc mộng kỳ quái, hoặc nên nói... Là một giấc mộng không hợp thời đại.

Hắn mộng thấy một nữ tử đang sinh sản, trong miệng không ngừng gọi hai chữ 'Hoàng Thượng'. Tu Diệp Vân nghĩ, Hoàng Thượng này, nên không phải là chỉ Hoàng Thượng ở cổ đại chứ?

Lúc này, một nam nhân oai hùng đi đến, trên đầu nam nhân có vài sợi bạc, nhưng ánh mắt vẫn lợi hại hữu thần. Hắn cầm tay nữ tử, ôn nhu an ủi, "Ái phi, không sợ, có trẫm ở bên ngươi." Tiếp theo, nam nhân nói với ngự y bên cạnh muốn lớn nhỏ đều bình an.

Nữ nhân thống khổ cau mày, vào một khắc khi nam nhân cầm lấy tay, mày thoáng giãn ra một ít.

Cuối cùng, nữ nhân tựa hồ dùng thêm sức, sinh hài tử ra. Ngự y tiếp đỡ lấy hài tử, tát một cái lên mông hài tử.

"Ô oa --!" Tiếng khóc anh nhi đánh vỡ không khí khẩn trương này.

"Chúc mừng Hoàng Thượng, lại là một tiểu hoàng tử." Ngự y ôm hài tử, cung kính nói với nam nhân.

Nam nhân vui vẻ tiếp nhận hài tử, ôm lấy nhìn. Tựa hồ là bởi được cha mình ôm, anh nhi mở mắt.

Tu Diệp Vân vừa thấy, một đôi mâu tử màu rám nắng, cực kỳ giống Lãnh Quân Bạch...

Tu Diệp Vân ngồi bật dậy, thở phì phò. Lấy tay lau mặt, hắn không ngừng lắc đầu cười khổ. Thế nào lại có giấc mộng kỳ quái như vậy? Sao có thể... Ngay cả thấy đôi mắt của anh hài cũng nghĩ tới Lãnh Quân Bạch.

Mỗi một đêm tĩnh mịch vắng vẻ, tưởng niệm càng thêm tràng giang đại hải.

Tu Diệp Vân nhìn nhìn đồng hồ treo trên tường, mới hai giờ sáng.

Rõ ràng có thể ngủ thẳng đến hừng đông, lại bị một cơn mộng bừng tỉnh, hơn nữa lại không ngủ lại được. Tu Diệp Vân thở dài, mở đèn, khoác thêm áo, đi ra cửa phòng.

Đành ra ngoài dạo một chút. Chỉ cần không bị người bắt gặp, sẽ không bị coi như kẻ tâm thần nửa đêm vật vờ trên đường. Tu Diệp Vân nhẹ nhàng xuống lầu, không tính đánh thức Trần bá.

Mở cửa nhà, Tu Diệp Vân ngẩn người, một người đứng trước cửa, nghe thấy tiếng mình mở cửa liền quay đầu lại. "Minh Tuyết? Ngươi sao lại ở đây?"

"Ta... Ta..." Minh Tuyết tựa hồ không nghĩ tới Tu Diệp Vân sẽ xuất hiện vào lúc này, nửa ngày không nói nên lời.

Tu Diệp Vân nhìn người trước mắt, mặc y sam mỏng manh dài chưa đến đầu gối, chân cũng chỉ mang dép lê. Gió bên ngoài không ngừng thổi, Minh Tuyết co rúm lại chà xát cánh tay mình.

"Có chuyện gì?" Tu Diệp Vân hỏi. Trễ như vậy còn đên đây, có lẽ là có chuyện gì trọng yếu?

Ngày lạnh như thế, không cho ta vào ngồi một chút sao? Minh Tuyết nhìn Tu Diệp Vân, đột nhiên rất muốn hỏi như vậy, nhưng chính y cũng rõ ràng, những lời này không thể hỏi. Kỳ thật, y đã như vậy vài ngày , nhìn Tu Diệp Vân cùng phụ hoàng, Tu Trạch Vũ bên nhau đều vui vẻ như vậy, y cũng muốn cùng Tu Diệp Vân trò chuyện, có điều vào ban ngày không dám đi tìm Tu Diệp Vân, thật vất vả đợi đến tối, lại không có dũng khí.

[ REPOST ] NHÂN SINH TRONG SÁCHNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ