Ngộ tiên - Chương 7: Báo ân

249 18 4
                                    

#Đoản
MỘNG TRUNG KÝ - NGỘ TIÊN
Chương 7: Báo ân

Dao Hoàn đã tuyệt thực cả ngày rồi.

Lúc ấy, sư tôn bảo nàng ngày mai xuống núi đi tìm vị hôn phu đã được chỉ phúc vi hôn từ thuở chưa chào đời. Nàng nài nỉ xin được ở lại không được, bèn giở chiêu bài tuyệt thực cũ ra, cứ ngỡ sư tôn sẽ mềm lòng.

Nào ngờ, lần này sư tôn rất cứng rắn, mãi tới tối vẫn chưa đổi ý.

Đêm ấy, Dao Hoàn nằm trong phòng, trùm chăn bao kín người như cái kén tằm, chờ mãi không thấy sư tôn vào dỗ, nghĩ rằng sư tôn thật sự không thương mình nữa, càng nghĩ càng tủi thân, bật khóc thút thít.

Một lúc lâu sau, nàng khóc đến mệt nhoài, cuối cùng ngủ thiếp đi.

Bấy giờ, bóng người đứng cả đêm ngoài cửa mới khẽ khàng bước vào.

Sư tôn ngồi xuống bên mép giường. Sợ nàng bị ngạt, người bèn cẩn thận kéo chăn xuống một chút, để lộ khuôn mặt nhỏ của tiểu cô nương ra.

Dao Hoàn đang ngủ say, đôi mắt còn sưng húp lên sau khoảng thời gian dài khóc lóc, nước mắt còn đọng trên khóe mi chưa khô hẳn.

Sư tôn phất đầu ngón tay lướt qua mắt nàng, nước mắt bèn biến mất.

Dường như linh cảm được gì đó, trong cơn mơ Dao Hoàn còn không ngủ yên giấc. Nàng liên tục mơ thấy ác mộng, lúc này, bỗng chợt túm lấy tay của sư tôn,  nức nở nói mớ:
"Sư tôn đừng đuổi đồ nhi... Đừng đuổi đồ nhi đi mà... Đồ nhi hứa sẽ ngoan, sẽ nghe lời sư tôn... Đồ nhi chỉ muốn ở bên sư tôn suối đời..."

Nàng cứ khóc mãi, mắt vẫn nhắm nghiền, nước mắt thì lăn dài trên má. Sư tôn thở dài, nhẹ ôm nàng vào lòng, đều tay vỗ nhẹ lên lưng nàng, im lặng dỗ dành.

Được một lúc, dường như Dao Hoàn đã nín khóc, chìm vào giấc ngủ say. Sư tôn đang định buông nàng xuống, thiếu nữ lại chợt nắm lấy tay người nói:
"Sư phụ, Dao nhi biết lỗi rồi."

"Sư phụ, hãy để Dao nhi thành toàn cho đại nghiệp thiên thu của người..."

Cả người sư tôn thoáng run lên, khuôn mặt trắng bệch đi.

....

Sáng hôm sau, lúc Dao Hoàn thức dậy, bước ra ngoài đã thấy sư tôn đang gảy đàn dưới gốc đào.

Thật ra, sư tôn cũng không thường xuyên gảy đàn.

Sư tôn thường nói, dao cầm có linh tính. Khi gảy dao cầm thì phải đốt trầm hương, lòng phải thanh tịnh. Nếu đáy lòng hỗn loạn mà gãy đàn, tất sẽ tổn thương tâm mạch.

Từ ngày Dao Hoàn ở nơi này, nàng chỉ trông thấy sư tôn gảy đàn không quá mười lần. Có nghĩa là, người rất ít khi tịnh tâm.

Dao Hoàn cầm tay nải trên tay, đứng bên cạnh nhìn sư tôn một lúc, thấy người đàn mãi không dừng, cũng chẳng ngẩng đầu lên, có vẻ như không muốn nói lời từ biệt với nàng.

Dao Hoàn được nuông chiều từ nhỏ, cũng có chút kiêu ngạo. Bấy giờ, nàng ấm ức trong lòng, bèn cất tiếng nói:
"Đồ nhi phải xuống núi rồi. Sư tôn ở lại bảo trọng."

[Đoản - Cổ đại] Mộng trung kýNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ