Chương 7

210 18 7
                                    

Bà liếc mắt lên liếc mắt xuống, thở dài, khóe miệng bà trề xuống:

- Bảo à... Con trâu không quan trọng đâu.

- Để bà nói cho mày nghe, trâu chết thì bỏ, nhưng với thân phận là người làm của cái nhà này mày không có được phép nói chữ quên. Đó là trách nhiệm của người làm, người ở. Chẳng lẽ sau này mày quên cả khóa cửa nhà, trộm hết đồ đạc, tiền bạn, của cải rồi mày vẫn nói là mày quên? Hôm nay là cái chuồng trâu vậy sau này sẽ là cái gì hả Bảo... Lão gia đem mày về cho mày ở đây khi mà ba má mày chết hết, bà cũng đâu có phản đối, nhờ vậy mày mới ở được tới bây giờ đó Bảo... Mày hiểu bà đang nói cái gì không?

Đôi mắt khinh khỉnh nhìn vết máu đang chảy dài trên mặt thằng nhóc, bà cười:

- Bà nói lần cuối, về phòng của mày, ba ngày tới mày không được bước chân ra nhà chính lẫn nhà bếp. Ở yên trong đó để nhớ cái lỗi này cho kĩ, đừng có tái phạm lại lần nữa.

Bờ vai căng cứng của Bảo cuối cùng cũng có thể thả lỏng, may quá, chưa bị đuổi khỏi nhà, cậu nghĩ thầm trong lòng, cảm ơn trời đất, nếu bị đuổi thì chính là cạp đất ăn, không có chỗ để ngủ, không có nơi để về, Bảo không dám nghĩ mình sẽ phải sống thế nào.

Bà Cả vẫn là vẻ mặt không vui như cũ, ánh mắt như nói "Mau cút đi." Cậu rối rít nói:

- Con cảm ơn bà, cảm ơn bà...

Bảo dập đầu ba lần rồi sau đó ngay lập tức đứng dậy, hoàn toàn quên bản thân đang đi chân đất mà dưới sàn nhà có đầy ắp mảnh vỡ. Bảo đạp trúng một miếng, cậu hít một hơi, đau dã man nhưng cậu lại không dám tiếp tục ở đây mà nhảy nhanh nhất có thể bằng một chân để ra khỏi nơi này ngay lập tức, tránh cho bà Cả tiếp tục ngứa mắt cậu. Nhảy mãi cho đến khi khuất mắt bà, cậu mới dám đi chậm lại.

Bảo hít hít mũi, khóe mắt đã đỏ lè, cậu biết lần này chính là cậu sai, sai đến mức không có đường cãi lại nên cậu mới không dám mở miệng.

Cậu lầm bầm:

- Ở trong nhà ba ngày, không ra bếp có lẽ là chết đói luôn quá.

Đây là lần đầu tiên cậu bị phạt thế này, Bảo không biết dì Man có đem cơm cho cậu không, nếu có thì đem cơm trắng cũng được, ít nhất là không chết đói.

Ngồi trên chiếc giường gỗ xập xệ mà mọt ăn sắp nát rồi, Bảo nhẹ nhàng rút mảnh vỡ bằng sứ dưới chân ra, máu nãy giờ vẫn không ngừng chảy, may mà cậu có bụm chân lại để nó đừng chảy dơ nhà chính, không là chết nữa rồi.

Lòng bàn chân cậu vừa rát vừa giật giật liên hồi, máu ở vết thương chảy không ngừng. Cảm giác khó chịu gì đâu ấy, cậu lấy chai nước suối và cái nùi giẻ trên bàn học, ra trước cửa ngồi rửa chân. Đổ nước rửa chân cho sạch, nó càng rát hơn, Bảo chỉ biết ngồi cắn răng chịu đựng. Giơ chân lên, Bảo lật lòng bàn chân xem vết thương, thịt bị đứt, có thể banh ra hai bên để nhìn bên trong luôn.

Dù đau nhưng vẫn bình tỉnh, đó giờ bị thương hoài chứ gì, đây chỉ là chuyện nhỏ. Bảo chùi cho khô xong lấy vải quấn lại.

Quay vào bên trong, Bảo quẹt mấy giọt mồ hôi, vừa chạm lên mới nhận ra trên mặt mình cũng còn vết thương, đỡ hơn là nó không đau và rát cho mấy nên cậu bỏ qua luôn.

Đừng Sợ, Để Cậu Lo.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ