Anh Khanh không thèm để ý thằng kia đang sỉ nhục mình nghèo, chỉ mỉm cười nhìn Bảo nép vào bên cạnh anh.
Một lát sau, anh mới trịnh trọng nói:
- Giờ mày tính sao? Mày biết bí mật của tụi tao thì phải chịu trách nhiệm.
Phong im lặng, bản thân cũng đã từng tiếp xúc với "bê đê", là mấy cái người ở hội chợ, đàn ông mà trang điểm mặc váy, lòe loẹt, õng ẹo. Phong vẫn luôn có ấn tượng mạnh là "bê đê" sẽ giống y chang mấy người đó, chưa hề nghĩ thằng bạn thân, cao gần mét tám, đẹp trai, men lỳ, học giỏi của mình lại giống như thế.
Nói về tởm thì Phong cũng chưa trải qua cảm giác đó qua giờ, Phong chỉ thấy họ lố thôi. Phong đảo mắt lên xuống, tay phải nắm cầm đầy suy tư đáp:
- Tính sao là sao? Chỉ là tao không ngờ mày là bê đê thôi, mày có mặc váy không? Hay là mày lấy tiền đi mua son phấn hết rồi phải không?
Nói xong thì vờ liếc qua mấy chồng quần áo của họ hòng tìm xem có cái váy hồng cánh sen nào ở đó không.
Trời đất, cái thằng chó này. Anh Khanh vừa cảm thấy hài vừa cảm thấy tức, đứng dậy đập một cái bạt tai vào đầu Phong:
- Mặc váy cái cục ***, mày tin tao đá mày té cầu thang không?
Phong cười hà hà, chẳng quan tâm mấy khi bị đánh. Là do ăn đánh quen rồi đó:
- Tao về đây... bái bai.
Nói xong liền leo xuống dưới, lôi luôn cái tên vẫn còn nằm la liệt đó lên lưng mình, cõng đi tìm một khách sạn nào đó. Chuyện này cũng không phải quá khó để tiếp thu, nhưng mà tạm thời tránh xa nó đã, không biết bê đê có lây không ta?
Anh Khanh mỉm cười, cuối cùng mấy con kỳ đà cũng đi, anh nói với Bảo:
- Để anh đi đóng cửa.
Bảo nằm xuống chiếu, thẫn thờ suy nghĩ... lỡ anh Phong đi nói với người ta thì sao.
Lúc anh Khanh trở lại thì đã thấy vẻ mặt lo âu của Bảo, cái gương mặt đáng yêu mỗi ngàyđã nhăn thành một đống:
- Em đừng lo, nó không nói gì đâu. Anh biết tính nó.
Anh ngồi xuống cạnh Bảo, nhẹ nhàng lấy tay xoa mặt cậu để an ủi.
Bảo chỉ biết thở dài, chầm chậm nhích sát vào anh, chỉ khi cảm nhận được nhiệt độ, từng nhịp tim, hơi thở của anh cậu đã bình tĩnh hơn. Bảo vẫn luôn ám ảnh với cái tát năm ấy của bà Cả, những lời của hai vợ chồng ấy. Trách ai bây giờ, chỉ có thể trách cậu khi va vào thứ tình cảm cấm kỵ này... Mặc dù chuyện đã lỡ, cậu và đang bên nhau nhưng Bảo vẫn luôn luôn cảm thấy có lỗi.
Đợi đến khi cả hai nằm cạnh nhau, Bảo thật sự nhắm mắt đi ngủ. Anh Khanh mới mở mắt ra, trong đấy là biết bao sự lo âu.
Thú thật thì anh cũng sợ, sợ bị người ta cười nhạo, khinh thường. Và có lẽ, nếu chuyện này bị lộ ra thì con đường học tập lẫn sự nghiệp sau này của anh đều chết hết. Nhưng mà anh yêu Bảo, người ta thấy chuyện tình cảm của anh là sai trái, nhưng anh thì không, yêu chỉ đơn giản là yêu thôi, không chết được. Cùng lắm nếu sau này bị người ta kỳ thị thì lại về quê, trồng rau nuôi cá...

BẠN ĐANG ĐỌC
Đừng Sợ, Để Cậu Lo.
RomanceTác giả: sotar147 Thể loại: Ngọt, tình trai, cậu chủ x người làm. Mô tả: Chuyện tình củm đơn sơ giữa Bảo và cậu Ba Khanh. WARNING: Đây là truyện tình cảm giữa nam và nam. Drop không thời hạn, khi nào viết đến kết sẽ up luôn. Tác phẩm còn rất nhiều...