Dưới ngọn lửa hừng hực nóng chảy kia, hai tay hắn ghì chặt lại rồi kéo lên một vật, một khối kim loại còn đỏ hồng nhưng lại trong suốt như thủy tinh.
Thứ này mang đến một cảm giác hư ảo, giống như nó không thực sự tồn tại, nhưng khi ra khỏi dòng dung nham nóng chảy như thiêu ấy, nó phát ra từ đợt sóng xung kích mạnh mẽ.
Từng đợt sóng ấy mạnh mẽ đánh tới, từng đợt sóng cứ như đánh thẳng vào linh hồn của con người.
Cơn đau nó mang lại từ linh hồn là thật, thật như cách nó đánh lộ ra bản chất linh hồn của ta vậy!
Raynor cầm khối kim loại kì dị này tới một cái đe, trên đỉnh núi giữa dòng dung nham đang hừng hực di chuyển. Sau đó, hai mắt hắn nhắm nghiền lại, dần đẩy cơ thể mình vào trạng tốt nhất, rồi từ đôi mắt ấy một tầng hào quang lấp lánh ánh bạc bao phủ quanh nó.
Cả cơ thể hắn di chuyển lên, nhịp nhàng phối hợp với mỗi cú đánh xuống bên dưới.
Vù! Một tiếng, cánh tay hắn ghì chặt lưỡi búa nặng mạnh mẽ nện lên khối kim loại bị động bên dưới.
Ầm!
Từ khối kim loại nóng đỏ ấy một lực xung kích mạnh mẽ bắn ra tứ phía, theo hình một mái vòm, xung kích ấy mạnh mẽ đánh tan những cột dung nham đang gào thét, hất văng chúng trở về với dòng biển lửa bên dưới.
Từng búa đồn dập là từng cơn chấn động đánh thẳng lên linh hồn Raynor, khiến cho linh hồn hắn nữa lộ ra bên ngoài, là một người đàn ông với khuôn mặt và hình dáng y đúc hắn. Nhưng phần linh hồn lộ ra nữa bên trái trong suốt, mờ ảo như một lớp sương mù.
Raynor không nề hà gì trước cơn đau linh hồn cỏn con đó, đối với hắn thứ cảm giác đó có hay không đã không còn quan trọng, bởi chính nó không còn đủ sức khiến hắn phải lay chuyển. Một búa rồi lại một búa liên tục, khối kim loại dần được kéo dài, uống nắn tạo thành hình dáng theo ý của hắn.
Dưới mỗi nhát búa đó, không chỉ hình dạng của khối kim loại dần được biến đỗi, mà nó càng trở nên tinh thuần hơn dưới mỗi lần hắn đánh xuống, cứ như vậy mỗi lần lại một lớp kim loại đen tuyền rơi ra.
Khi nhiệt độ dần nguội đi, để lộ ra một khối sắt màu đen cứng rắn đã được tinh luyện.
Nhưng quá trình này còn chưa kết thúc.
Đợi cho đến khi thanh sắt nghị hẳn đi, hắn liền lấy ra một cái hộp chứa đựng bột kim loại, rồi từ từ thoa đều lên khắp thanh sắt này. Khi thứ bột kim loại đó được rắc lên, nó lấp lánh như những viên kim cương, một thứ ánh sáng huyền diệu như những ngôi sao đang phát sáng nơi hỏa ngục này.
Rồi lần nữa quá trình tinh luyện bắt đầu lại từ đầu, hắn nhúng thanh sắt vào lại lồng dung nham nóng chảy ấy, đợi một sát khi thanh sắt lại lần nữa nóng như thiêu thì hắn rút lên tiếp tục quá trình cũ.
Từng búa đánh xuống, một tia sáng trắng như những tân tinh lóe lên rực rỡ. Thứ ánh sáng tuyệt trần, khoảnh khắc rực rỡ nhất cũng là cuối cùng của nhưng ngôi sao trong vũ trụ.
Mặc dù vậy, thanh sắt kia vẫn mang một màu đen thui. Nhưng thật sự thì nó đã trở thành một tạo tác mang trong mình vẻ đẹp cao quý, khi mà nó mang trong mình thứ kim loại quý mang tên một ngôi sao!

BẠN ĐANG ĐỌC
Hắn Là Ác Quỷ
FantasíaRaynor Hepfer, hắn từng là một sinh vật đầy quyền năng. Nhưng sau khi chết, hắn muốn tìm một cuộc đời khác, nơi hắn có thể thỏa mái không cần căn não ra chống lại cả vũ trụ. Nhưng một vị thần ở thế giới Xtaria này, thần mặt trời Lucas đã nhận được m...