"Cô cái người lòng dạ hiểm độc này rốt cục cũng đi, thật là đáng mừng a." Mặt Park Sooyoung cười thật đáng ghét, tài đại khí thô vung tay lên: "Bữa này tôi mời, đừng khách khí, coi như tiễn cô." Bae Joo-hyun cúi đầu nhìn thực đơn, ngoài miệng cũng không chút lưu tình, thẳng đâm vào chỗ đau của Park Sooyoung: "Park tổng, nghe nói mấy ngày trước cô đi Son gia lấy lòng, bị cha mẹ vợ đuổi ra ngoài?"
Sắc mặt Park Sooyoung nhất thời liền không tốt, Bae Joo-hyun mỉm cười, tiếp tục hỏi: "Park tổng, bị cây chổi đánh trúng có đau hay không a?" Park Sooyoung hừ một tiếng, ôm cánh tay thở khì khì. Son Seungwan liếc cô một cái: "Đã bảo chị không nên nói chuyện lung tung, mẹ em ghét nhất người như vậy." Park Sooyoung bĩu môi, có chút ủy khuất: "Tôi không phải là muốn dỗ dành lão nhân gia người vui vẻ sao, ai biết bà lại nóng nảy như vậy chứ."
Ánh mắt Park Sooyoung liếc qua, nhìn Bae Joo-hyun tức giận nói: "Cô còn nói tôi, tôi cũng không tin hai người các cô có thể lừa gạt cả đời. Nhà của Seulgi khẳng định không tốt nói chuyện giống trong nhà của cô rồi, đến lúc đó cô có bị đuổi ra ngoài, cũng đừng có tìm tôi khóc." Bae Joo-hyun không lên tiếng, Kang Seulgi giương mắt nhìn Park Sooyoung, nghiêm trang nói: "Cái này cũng không cần chị lo lắng, em sẽ không để cho người nhà của em tổn thương đến Joo-hyun."
"Ôi chao, mấy người khoan hãy nói."Park Sooyoung nâng cằm, hơi có chút đắc ý: "Mặc dù cha mẹ vợ cũng không phải rất muốn nhìn thấy tôi, nhưng mà tôi đã nhìn ra, bà chính là nói năng chua ngoa tâm đậu hủ. Huống chi, tôi còn có một cha vợ hiểu rõ lý lẽ đây. Mấy người liền nhìn xem đi, trước khi Joo-hyun từ Anh quốc trở lại, tôi khẳng định có thể giải quyết xong." Bae Joo-hyun để thực đơn xuống, báo tên vài món thức ăn, giọng nhẹ tênh: "Mỏi mắt mong chờ."
Ăn cơm xong, Park Sooyoung khó được nghiêm chỉnh một chút: "Joo-hyun, sau khi cô đi thì những hợp tác của chúng ta có thể toàn bộ giao cho anh cô sao." Bae Joo-hyun gật đầu: "Yên tâm đi, anh hai tôi cũng không để ý đến chút ít chỗ tốt đó của cô đâu." Park Sooyoung hừ một tiếng, trợn mắt nói: "Bae Kyeong Hyun cũng không phải là người hiền lành gì, họ Bae mấy người đều là bọn người lòng dạ hiểm độc."
"Hiện tại trong lòng cô có bao nhiêu oán niệm a?" Bae Joo-hyun cũng mắt trợn trắng giống như vậy, Park Sooyoung khoát khoát tay: "Không có không có, chính là mỗi lần tôi vừa có động tác cô sẽ tới sáp một cước, tôi rất không cao hứng." Bae Joo-hyun mặc kệ Park Sooyoung, lôi kéo Kang Seulgi đứng lên, lễ độ mỉm cười: "Đa tạ Park tổng khoản đãi, không có chuyện gì tôi xin cáo từ trước."
"Đi thôi đi thôi, thời gian hai người tú ân ái cũng không được bao lâu đâu." Park Sooyoung nhìn có chút hả hê, Bae Joo-hyun nhướng mày, nhìn như rất tùy ý nói: "Đúng rồi, mấy ngày trước tôi đụng phải Park Seol, tình nhân cũ của cô, nàng hỏi thăm tôi về Park tổng cô. Park tổng diễm phúc không cạn a, cô đã cướp đi hết thảy của nàng, nhưng người ta đối với cô vẫn là nhớ mãi không quên đây."Bae Joo-hyun nói xong, không nhìn sắc mặt Park Sooyoung đang tối lại, tâm tình rất tốt lôi kéo Kang Seulgi rời đi.
Bae Joo-hyun dắt tay Kang Seulgi, không có đón xe, từ từ đi ở trên đường. Đi hồi lâu, Kang Seulgi đột nhiên nói: "Ngày mai là chị đi rồi, nếu như con đường này vĩnh viễn đều đi không xong thì thật tốt." Bae Joo-hyun nắm thật chặt tay của Kang Seulgi, dừng bước lại kéo cô đến trước mặt mình: "Sẽ có một ngày như vậy, chúng ta cùng đi trên một con đường không có đoạn cuối, vĩnh viễn đi tới."
BẠN ĐANG ĐỌC
Bạn Gái Của Tôi Là Thiên Tài
FanfictionBae Joo-hyun và Kang Seulgi cùng tuổi nhau, cùng nhau học tiểu học. Nhưng khi Kang Seulgi lên sơ Trung thì Bae Joo-hyun đã là cao trung. Bae Joo-hyun tốt nghiệp đại học thì Kang Seulgi mới học cao trung. Thời điểm Bae Joo-hyun 22 tuổi có hai học vị...