Quyển 1 Chương 12: Hiểu âm luật, vượt qua bức tường âm thanh.

16 2 0
                                    

Lúc tỉnh lại, Thời Diểu Diểu phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường, dạ dày vẫn đau nhói lên từng cơn, đầu óc lúc tỉnh lúc mê. Đối với những chuyện mới xảy ra, cô chỉ lờ mờ nhớ được Tý Ngọ đặt Phùng Vạn Xuân xuống, kế đó là một loạt tiếng bước chân dồn dập, rồi cảm giác xóc nảy bên trong xe, ngoài ra thì không còn gì nữa.

Cô gắng gượng mở mắt ra, chỉ thấy trước mặt có ba người đàn ông, một trong số họ mặc quân phục Nhật, hai người còn lại ngồi bên cạnh y, tựa hồ đang thương lượng chuyện gì đó. Đột nhiên, một người dường như phát giác ra cô đã tỉnh lại, bèn đứng dậy đi về phía này. Người đó trông rất quen mặt nhưng nhất thời không nhớ nổi y là ai. Có điều người thanh niên trẻ tuổi bên cạnh y thì có thể nhận ra được, đó chính là Tý Ngọ. Cửa ra vào và cửa sổ căn phòng này đều đóng kín, giống như một gian mật thất vậy. Thời Diểu Diểu thoáng hoang mang, rốt cuộc mình đang ở đâu? Vừa nãy rõ ràng còn đang trong nhà lao, giờ đã ở đây rồi.

Cùng lúc ấy, ở thôn Đạo Đầu bên ngoài thành Bắc Bình, đám người Phan Tuấn đang bị vây khốn bên trong mật thất dưới giếng. Không khí trong mật thất dần đặc quánh, Âu Dương Yến Vân rút mồi lửa ra, tìm kiếm một hồi xung quanh, nhưng ngoài lối ra ở trên thành giếng cô không phát hiện mật đạo nào khác. Có điều, cô tìm thấy trong mật thất có hai cái ang, bên trong đổ đầy dầu thắp đèn. Bên ngoài cái ang có kéo ra một sợi bấc, cô thắp sáng cả hai ngọn đèn, rồi trở lại bên cạnh Âu Dương Yến Ưng, ngước nhìn Phan Tuấn đang nhíu chặt đôi mày, không biết nên nói gì. Bầu không khí trong này quá nặng nề, cô cần phải nghĩ cách phá vỡ nó đi.

"Phải rồi, anh Phan Tuấn, em nãy giờ cứ thắc mắc, làm sao anh biết được thân phận của Kim sư thúc thế?" Âu Dương Yến Vân rốt cuộc cũng nghĩ ra được câu chuyện để nói.

'Ừm" Phan Tuấn thở hắt ra một tiếng, "Thực ra mới đầu khi nhìn thấy thương thế của Yến Ưng, anh đã lờ mờ đoán ra rồi. Vì hồi trước từng nghe cha anh nhắc đến thứ trùng thuật Thiên chí này, nhưng anh chưa dám khẳng định, đến khi nhìn thấy bàn tay Đoàn cô nương thì mới xác định chắc chắn!"

"Tay?" Âu Dương Yến Vân lấy làm khó hiểu hỏi, "Tay cô ấy có điểm gì đặc biệt à?"

"Đương nhiên." Phan Tuấn nói, "Khu trùng sư trong thiên hạ vốn thuộc về một nhà, về sau tách ra, ngoài việc đi theo các học phái khác nhau, hình dáng lòng bàn tay cũng là một phương diện để phân biệt. Hình dáng lòng bàn tay có thể chia làm năm loại: Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Cùng với thời gian, mấy nhà khác đã không còn coi trọng hình dáng bàn tay nữa, duy chỉ có khu trùng sư hệ Kim vì đa phần sử dụng cơ quan độc trùng nên vẫn có yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc đối với thân hình và hình dáng lòng bàn tay, bởi vậy đến nay vẫn có thể nhìn hình dáng bàn tay của họ mà đoán ra được thân phận."

"Ồ, ra vậy, nói thế thì Đoàn cô nương đây chắc là truyền nhân của khu trùng sư hệ Kim rồi!" Âu Dương Yến Vân cười cười nói, "Phải rồi, Đoàn cô nương, Kim sư thúc có để lại cho cô bảo bối hay kỳ thuật gì không, cho chúng tôi mở rộng tầm mắt xem nào."

Mặc dù câu nói này của Âu Dương Yến Vân chỉ nhằm làm bầu không khí bớt căng thẳng, nhưng lại nhắc nhở Phan Tuấn, anh sực nhớ ra thứ đồ màu đen mà Kim Vô Ý để lại cho mình trwóc lúc ra đi. Anh vội lấy nó ra, giơ dưới ánh đèn thì không khỏi kinh ngạc, thì ra đó là một con Minh quỷ.

Trùng Đồ Đằng (蟲圖騰) - Tác giả: Diêm Chí Dương (閆志洋)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ