Quyển 1 chương 1: Tứ thập tứ trủng (44 ngôi mộ)

77 2 0
                                    


Thế giới mênh mông không có chuyện kỳ lạ gì là không có, trước đây tôi thường nghe người ta nói như thế, nhưng bao giờ cũng vậy, khi sự việc ly kỳ xảy ra với bản thân, tôi lại bắt đầu nghi ngờ tính chân thực của câu nói đó.

Sau khi nghe xong câu chuyện của "ông nội", tôi thần người hồi lâu mới bừng tỉnh, cảm giác như thể đã trải qua một đời người. Sở dĩ tôi thêm dấu ngoặc kép bên ngoài hai chữ ông nội là vì ông không phải là ông nội ruột của tôi. Chỉ là cha tôi do một số nguyên nhân đã đổi sang họ của ông, ngay cả cái tên Phan Mộc Dương của tôi cũng là do ông đặt cho. Trong ấn tượng của tôi ông nội luôn là người thần bí, bất kể mùa đông hay mùa hè ông cũng đều chỉ mặc một chiếc áo bông màu đen rách rưới lòi cả bông bên trong ra, tóc tai bù xù, ánh mắt xa xăm, nét vui vẻ dường như không thuộc về gương mặt ấy. Ông sống trong một gian nhà cỏ sâu tít trong làng, cách những nhà khác vài trăm mét. Vườn nhà ông không rộng lắm, nhưng có nuôi mấy con gà trống.

Người làng rất ít khi qua lại với ông nội tôi nhưng mọi người đều vô cùng kính trọng ông. Nguyên nhân chủ yếu là vì ông có biệt tài xem âm trạch. Ông có rất nhiều quy củ, nếu không phải là kẻ có duyên thì dù trả nhiều tiền đến mấy cũng không lay động nổi ông.

Hồi nhỏ ở quê, tôi từng sống với ông nội một thời gian, nhưng tôi thực sự không muốn nhớ lại đoạn ký ức đó. Về sau, tôi đi học bên ngoài rồi không có tin tưc gì của ông nữa, có lẽ bởi vì ông không phải là ông ruột của tôi, sau khi ông nội ruột tôi qua đời tôi có cảm giác ở quê không còn người thân nào nữa, nên cũng không còn quan tâm đến quê nhà. Mãi đến mùa thu năm 2008, đúng vào lúc khủng hoảng tài chính xảy ra, tôi không may bị mất việc. Tôi đang trốn trong nhà, gửi đơn xin việc khắp nơi mà không có kết quả thì bố tôi đột nhiên gọi điện tới. Qua điện thoại bố tôi bất ngờ nhắc đến ông nội, bây giờ tôi mới nhớ tới người ông này. Bố nói với tôi:"ông bị ung thư phổi, lúc phát hiện ra thì đã là giai đoạn cuối rồi, bệnh viện gửi thông báo bệnh tình nguy cấp, nếu tôi không quá bận thì mấy hôm nữa cùng bố trở về thăm ông nội. Về chuyện hồi nhỏ ông nội luôn cảm thấy áy náy với tôi". Nói xong bố tôi cúp máy. Đặt điện thoại xuống tôi nhìn chiếc đồng hồ bên tay trái nơi cổ tay vẫn còn hai vết sẹo nhỏ rõ mồn một.

Dẫu sao người cũng già rồi, tôi nghĩ cũng nên quay về thăm ông một chuyến. Nghĩ tới đây tôi gọi lại cho bố, nói lúc nào bố về quê thì tiện thể qua đón tôi. Ba ngày sau bố lái xe đến đón tôi. Hai bố con cũng hơn nửa năm nay không gặp nhau, quãng thời gian nửa năm đã khiến người cha hơn 50 tuổi của tôi trông già hẳn đi. Kỳ thực không phải tôi không muốn về nhà thăm họ, chỉ là vì vết thương trên cổ tay tôi. Do mấy hôm trước trời đổ mưa một trận, nên sau khi ra khỏi đường cao tốc chiếc xe cứ chòng chành trên con đường núi lầy lội, cả tôi lẫn bố đều trầm mặc không nói gì. Có lẽ vì bầu không khí quá ngột ngạt, bố tôi mới ngập ngừng lên tiếng: " Mộc Dương, con... gần đây vẫn khỏe chứ?". Đương nhiên tôi hiểu được ngụ ý của bố, ông nói khỏe chứ là vết thương trên cổ tay tôi. Tôi miễn cưỡng nở một nụ cười đáp: "Khỏe nhiều rồi ạ, đã mấy tháng nay không thấy đau nữa".

Kế đó bầu không khí trong xe lại rơi vào im lặng, một lúc sau bố đưa cho tôi một điếu thuốc, rồi tự ông cũng châm một điếu, rít mạnh một hơi cho xe chạy chậm lại:" Trong lòng con có phải vẫn trách ông không?" Lời bố nói làm tôi run rẩy, có lẽ hận một người sâu sắc nhất chính là hoàn toàn quên mất người ấy. Tôi không nói gì, rít một hơi thuốc sau đó ngoảnh đầu nhìn ra phía ngoài xe, bên ngoài là một dãy núi cao trải dài.

Trùng Đồ Đằng (蟲圖騰) - Tác giả: Diêm Chí Dương (閆志洋)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ