Quyển 1 Chương 15: Trâu gỗ ngựa máy. Thiết bị phi hành cổ đại.

16 2 0
                                    

Đi chừng một canh giờ, trước mắt họ xuất hiện một tòa kiến trúc phong cách cổ kính, gạch xanh ngói vàng, rường cột chạm trổ tô vẽ, cửa buông rèm hoa, tấm biển gắn bên trên đề ba chữ: "Quảng Đức Lâu". Đám người bọn Phùng Vạn Xuân đều giật mình, lầu Quảng Đức từ lâu đã nổi tiếng khắp kinh thành, thanh danh rất hiển hách.

Người đàn ông gõ nhẹ mấy cái lên cửa chính, cảnh giác đưa mắt quan sát xung quanh, may sao bốn phía đều tĩnh lặng. Tất cả đều là công lao của lệnh giới nghiêm ban đêm do quân đội Nhật ban hành. Thoáng sau, cửa trước Quảng Đức lâu hé ra một khe nhỏ, một ông già từ bên trong thò đầu ra trông thấy người đàn ông liền né sang một bên để cả bọn đi vào. Thấy bọn họ đã vào trong, ông già lại thò đầu ra ngoài quan sát xem có ai bám đuôi hay không, bấy giờ mới cẩn thận khép cửa lại. Lúc này, bên trong Quảng Đức lâu tối đen như mực, ông già đi phía trước dẫn bọn họ vào trong sân sau.

"Sư phụ đã về chưa?" Người đàn ông vừa đi vừa khẽ hỏi.

"Ừm, đã quay về rồi, sao mọi người về muộn thế?" Ông già nọ dẫn họ đi qua hành lang nối giữa sân trước và sân sau.

"Không dám đi đường lớn, mục tiêu nổi bật quá, chỉ có thể vòng vèo trong ngõ hẻm nên mới về trễ!" Người đàn ông giải thích. Ông già không nói gì nữa. Sân sau của Quảng Đức lâu có mấy gian phòng lớn, thường ngày dành chuẩn bị cho các đoàn kịch lớn, không hiểu vì lẽ gì mà tối nay không thấy bóng người nào. Ông già dẫn họ vào trong một gian phòng ở mé bên, bên trong phòng tối như hũ nút.

Ông già dẫn họ vào xong, cánh cửa đột nhiên đóng sập lại. Liền sau đó mấy đại hán từ đâu nhảy ra, mấy người bọn Phùng Vạn Xuân không kịp phòng bị mà thân thủ của đối phương lại cực kỳ nhanh nhẹn. Ba người bọn Phùng Vạn Xuân chưa kịp phản kháng đã bị bọn họ trói nghiến lại.

Phùng Vạn Xuân thầm nhủ mình vẫn là nhẹ dạ cả tin người, lúc này trong bóng tối vang lên mấy tiếng vỗ tay, sau đó thì 'tách tách tách' máy ngọn đèn sáng bừng lên, chỉ thấy một ông già chầm chậm bước ra. Thời Diểu Diểu và Tý Ngọ ngây người, ông già này họ rất quen mặt, chính là bác cả của Phan Tuấn, Phan Xương Viễn. Lúc này ông tay phải ông ta đang băng bó nhưng nét mặt không hề lộ vẻ đau đớn.

"Bác Xương Viễn?" Thời Diểu Diểu kinh ngạc nhìn Phan Xương Viễn kêu lên.

"Ừm, không ngờ lại gặp ta ở đây phải không?" Phan Xương Viễn mỉm cười, "Thả cô gái này và Phùng sư phụ ra!" Ông vừa dứt lời, mấy đại hán sau lưng đã thả hai người Thời Diểu Diểu và Phùng Vạn Xuân ra, chỉ trói chặt Tý Ngọ lại.

"Sư thúc tổ, còn tôi thì sao?" Tý Ngọ hỏi.

"Ông là?" Phùng Vạn Xuân chưa từng gặp Phan Xương Viễn, tò mò hỏi.

"Ta là Phan Xương Viễn." Phan Xương Viễn cao giọng nói, "Phùng sư phụ, kẻ này đi theo ông bao lâu rồi?" Ông ta chỉ tay vào Tý Ngọ nói.

"Tám năm!" Câu trả lời của Phùng Vạn Xuân hết sức máy móc, không biết người này rốt cuộc có ý gì.

"Tám năm, lẽ nào tám năm nay ông không phát hiện ra, tên này chính là gian tế mà người Nhật gài bên cạnh ông sao?" Phan Xương Viễn tựa hồ cố ý nhấn mạnh vào hai chữ 'gian tế'.

Trùng Đồ Đằng (蟲圖騰) - Tác giả: Diêm Chí Dương (閆志洋)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ