Quyển 1 Chương 11: Làng Đạo Đầu, Bí mật của nhà họ Kim.

11 2 0
                                    

Ba người vội tăng tốc, chẳng mấy chốc thôn Đạo Đầu đã ở ngay trước mắt, thôn làng cũng không lớn, chỉ thấy tầm mấy chục hộ dân. Nằm ở một khe núi nhỏ, nhà cửa đều xây gần khe núi, chính giữa là một lòng sông đã khô cạn, chỉ có mùa nước mới lên còn bình thường thì giống như một con đường lớn để đi lại.

Nhà của Đoàn Thị Nga ở chỗ sâu nhất trong khe núi, tường vây thấp lè tè, cửa gỗ mục nát, trong sân có mấy con gà đang nhàn tản đi qua đi lại, dưới đất toàn là phân gà, một mé có giếng nước, phía trên miệng giếng là một cây hạnh trĩu quả. Âu Dương Yến Vân buộc ngựa ngoài cổng, sau đó đỡ Đoàn Nhị Nga xuống. Phan Tuấn vốn định giúp một tay nhưng lại bị Âu Dương Yến Vân đẩy ra. Đoàn Nhị Nga liếc nhìn cô không khỏi mím môi nhịn cười. Thương thế của Đoàn Nhị Nga thực ra không nặng lắm, vết thương ở chân đã được Phan Tuấn băng bó nên máu không còn chảy nhiều nữa. Âu Dương Yến Vân đỡ cô đi vào cổng, cánh cửa gỗ tuy mục nát nhưng lại được khóa trái từ bên trong.

Đoàn Nhị Nga gõ khẽ lên cửa nói: "Ông, Nga tử về rồi!" Một lúc lâu sau, bên trong cũng không có hồi đáp gì, cô lại gõ thêm lần nữa, lần này mạnh hơn lúc nãy một chút: "Ông, Nga tử về rồi!"

"Ông tôi tuổi tác đã cao, bị lãng tai." Đoàn Nhị Nga nói với vẻ áy náy, Âu Dương Yến Vân bảo không sao nhưng trong lòng thì hết sức nôn nóng, lúc này cô chỉ muốn biết tình hình thương thế của em trai mình như thế nào.

Trong lúc nói chuyện, cửa nhà bên trong đã được đẩy ra, một ông già lưng còng, khoác tấm áo bẩn thỉu rách rưới ngậm tẩu thuốc đi ra, ông ta ngó ra phía ngoài rồi trầm giọng hỏi: "Nga tử à?"

"Vâng, vâng, ông, cháu đây!" Đoàn Nhị Nga lớn tiếng nói.

Ông già hạ tẩu thuốc đập nhẹ xuống gót giày, sau đó cầm trên tay, lọm khọm đi ra phía cổng. Lúc ra tới nơi, khi thấy sau lưng cháu gái còn một nam một nữ đang đứng, ông không khỏi ngẩn người ra. Đoàn Nhị Nga vội giải thích: "Hai vị này là ân nhân cứu mạng của cháu, nếu không có họ thì cháu tối nay có lẽ đã không về gặp ông được nữa rồi!"

"Chuyện gì thế?" Ông già nghe vậy không khỏi nhíu mày, đưa tay kéo chốt mở cánh cửa gỗ ra. Bấy giờ mới phát hiện cháu gái mình được cô gái đứng cạnh dìu đỡ, một bên chân đang bị thương.

"Ông, vào nhà rồi hãy nói đi, phải rồi, người được cháu cứu về tình hình sao rồi?" Đoàn Nhị Nga hỏi.

"Ở trong nhà ấy!" Ánh mắt ông già dừng ở trên người Phan Tuấn, lông mày hơi chau lại.

"Tỉnh chưa ạ?" Đoàn Nhị Nga được Âu Dương Yến Vân đỡ vừa đi vừa nói.

"Chưa! Không phải cháu vào trong thành tìm đại phu sao?" Tuy nói vậy, nhưng ánh mắt ông già từ đầu tới cuối vẫn không hề rời khỏi người Phan Tuấn.

Âu Dương Yến Vân đỡ Đoàn Nhị Nga vào trong nhà, vén tấm rèm phía tây lên, thấy trên giường đất có một người đang nằm, hai mắt nhắm nghiền, trên mặt vẫn còn lờ mờ vết sây sát. Âu Dương Yến Vân dừng lại ở cửa, nước mắt bỗng trào ra, cô nhào tới cạnh giường, vuốt ve gương mặt cậu trai trẻ khóc lóc: "Chị biết ngay mà, chị biết là em không dễ dàng chết như vậy mà!"

Trùng Đồ Đằng (蟲圖騰) - Tác giả: Diêm Chí Dương (閆志洋)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ