Quyển 1 Chương 7: Long diên hương, từng bước ẩn sát cơ

12 2 0
                                    


Dọc đường họ thấy rất nhiều nơi dán ảnh Phan Tuấn, bên dưới còn treo thưởng. Xung quanh tấm ảnh nào cũng có một đám người quây lại, có kẻ không kìm được cảm thán: "Chậc chậc, đây chẳng phải Phan Tuấn Phan gia danh tiếng lẫy lừng đó sao?".

"Cẩn thận chút đi, đừng để người ta nghe thấy". Một người khác thì thào nhắc nhở.

"Cẩn thận cái gì chứ? Thành Bắc Bình này có ai là không biết Phan gia đâu? Có gì mà phải cẩn thận, có điều nếu không thấy bức ảnh này tôi cũng không biết Phan gia chỉ là một anh chàng hơn hai mươi tuổi đầu thôi đâu." Người kia lại cao giọng thêm mấy bậc.

"Chậc..." Một người khác lắc đầu, "Thời buổi gì vậy, người càng tốt càng gặp phải tai ương".

Tý Ngọ kiễng lên xem, ánh mắt dừng lại ở khoản tiền thưởng đề bên dưới, khóe miệng không khỏi nhoẻn cười, rồi chạy theo bọn Phan Tuấn thì thầm nói: "Tiểu sư thúc, cậu biết mình được treo thưởng bao nhiêu tiền không?"

"Hả?" Phan Tuấn quay đầu lại nhìn đám người đang quây quanh bức ảnh, rồi bước tiếp chẳng thèm để tâm.

Nhưng Tý Ngọ cứ huyên thuyên không dứt: "Chậc chậc, tiểu sư thúc à, ai tìm được cậu sẽ được thưởng 1 vạn đồng Đại Dương đấy! Chậc chậc..." Tý Ngọ xuýt xoa lắc đầu.

"Hừ thế thì đi báo thưởng đi!" Thời Diểu Diểu hầm hừ nói.

"Còn lâu tôi mới làm cái chuyện thất đức ấy nhé! Nhưng mà..." Tý Ngọ ra vẻ trầm ngâm, "Không biết bao giờ tôi cũng đáng chừng ấy tiền nhỉ?"

"Tiểu tử thối, tưởng bị truy nã là chuyện hay ho đấy à?" Thời Diểu Diểu đáp lời, Tý Ngọ nhún vai tiếp tục đi theo sau hai người.

Trong thành quả nhiên có thêm rất nhiều trạm gác ngầm, nhiều người lạ mặt lướt mắt nhìn những người đi đường, nhưng Phan Tuấn rất có lòng tin ở thuật dịch dung của Thời Diểu Diểu. Bọn họ đi tới khách sạn Tụ Hiền, đây là một khách sạn loại nhỏ. Thời Dân quốc, khách sạn cũng chia ra làm mấy loại, khách sạn lớn dùng để tiếp đãi người nước ngoài như là khách sạn Lục Quốc ở ngõ Đông Giao, có loại hội quán để tiếp đãi sinh viên, lại có loại nhỏ dành cho tầng lớp dân nghèo hay những nghệ nhân dân gian đi khắp nơi mãi nghệ. Sau sự kiện ngày 7 tháng 7 (Nhật tấn công Bắc Bình) khách nước ngoài giảm xuống nhanh chóng, một số khách sạn lớn muốn duy trì việc làm ăn đều phải dưới khống chế của người Nhật. Để che tai mắt người đời, Thời Diểu Diểu đã sắp xếp cho Phan Dao ở trong khách sạn nhỏ khuất nẻo, chủ yếu tiếp đãi các đoàn mãi nghệ qua đường. Vào bên trong không khí hết sức nóng bức, đoàn mãi võ, đoàn tạp kỹ, đoàn hát xướng...hết thảy đều không thiếu. Khách sạn chia ra làm hai khu trước và sau, khu trước toàn là phòng chung giường, ít thì mấy người ngủ cùng một cái kháng đất, nhiều thì cả chục người. Còn phía sau là một khu tứ hợp viện được chia thành mấy "phòng cao cấp", lại phân ra phòng chữ Thiên, chữ Địa, nhưng khác với nhà lao.

Thời Diểu Diểu sắp xếp cho Phan Dao ở phòng khách chữ Thiên. Tên giúp việc tinh mắt vừa nhìn đã nhận ra Thời Diểu Diểu, hắn nghi hoặc nhìn hai người sau lưng cô, hơi nhíu mày rồi lập tức toét miệng cười: "Mời các vị vào..."

Trùng Đồ Đằng (蟲圖騰) - Tác giả: Diêm Chí Dương (閆志洋)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ