"Hình như cô ta tỉnh rồi!" Người đàn ông kia đi tới trươc mặt Thời Diểu Diểu nói. Kế đó, Tý Ngọ và người mặc quân trang kia cũng đứng lên đi tới bên cạnh.
Thời Diểu Diểu cảm thấy toàn thân như bị đổ chì, tuy đầu óc tỉnh táo nhưng thân thể lại không sao nhúc nhích nổi. Người đàn ông trước mặt cô chừng hơn 50 tuổi, trên mặt có thể nhìn thấy lờ mờ vết thương còn mới.
"Sư phụ, cô ấy tỉnh rồi à?" Tý Ngọ đứng sau lưng ông ta cất tiếng.
"Ừm, tỉnh rồi, có điều vì trúng độc nặng quá, nhất thời vẫn chưa thể hoàn toàn khôi phục được." Nói xong ông ta đưa tay bắt mạch cho Thời Diểu Diểu, lát sau nói: "Xem ra không có gì đáng ngại nữa, chỉ là độc mà cô gái này trúng phải..."
Đúng lúc ấy người đàn ông mặc quân phục kia chắp tay nói: "Phùng sư phụ đã được cứu ra, tôi nghĩ nhiệm vụ của tôi cũng đã hoàn thành rồi, xin giao lại cho các vị, tôi phải đi đây!"
"Hôm nay phải đa tạ anh ra tay trợ giúp, bằng không thầy trò tôi đã chết trong nhà lao ấy rồi!" Người đàn ông trước mặt cô hóa ra là Phùng Vạn Xuân bị nhốt ở trong nhà lao số 2.
"Không cần cảm ơn tôi, tôi cũng được người ta nhờ vả mà thôi." Nói xong, người đàn ông kia xoay người rời khỏi gian nhà trọ rẻ tiền.
"Sư phụ, anh ta rốt cuộc là ai?" Sau khi người kia đi khỏi, Tý Ngọ mới thấp giọng hỏi, chỉ thấy Phùng Vạn Xuân cau mày lắc đầu: "Trước đây ta cũng chưa tùng gặp người này, có điều nhìn thân hình dường như hơi giống khu trùng sư hệ Mộc."
"Sư phụ nói anh ta trông giống người nhà họ Phan?" Lông mày Tý Ngọ lập tức giãn ra, thầm nhủ lẽ nào người này là do tiểu sư thúc Phan Tuấn sắp xếp từ trước?
"Nhưng vóc dáng lại hơi khác khu trùng sư nhà họ Phan." Phùng Vạn Xuân ngẫm nghĩ giây lát, vẫn không tìm ra được manh mối nào, bèn thở hắt ra: "Dù sao, cũng có một điểm có thể khẳng định được là người đó không có ác ý với chúng ta."
Phùng Vạn Xuân lại đi tới bên cạnh Thời Diểu Diểu, cúi đầu nhìn cô: "Tý Ngọ, độc mà cô nương này trúng..."
Tý Ngọ đứng bên cạnh cúi đầu, không ngừng xoa xoa tay, hồi lâu sau mới chầm chạm gật đầu. Trong đầu anh ta lại hiện lên đôi mắt chừng như có thể nhìn thấu mình của Âu Dương Yến Vân. Đó là giao hẹn giữa anh ta và Âu Dương Yến Vân, nhưng giờ Âu Dương Yến Vân rốt cuộc đang ở đâu? Tý Ngọ đột nhiên có một dự cảm chẳng lành, có điều anh ta không biết được dự cảm chẳng lành này của mình đã ứng nghiệm bên trong mật đạo cách đó vài chục dặm đường.
Tiếng kêu kih hãi của Âu Dương Yến Vân còn chưa dứt, Phan Tuấn bỗng thấy dưới chân chấn động dữ dội, vội tóm chặt Âu Dương Yến Ưng, chỉ thấy chấn động kéo dài chừng một tuần hương mới dừng hẳn.
"Chị, xảy ra chuyện gì thế?" Âu Dương Yến Ưng vươn cổ hét lên, hồi lâu sau phía đối diện vẫn không có hồi âm. Phan Tuấn vội đỡ cậu ta tiếp tục theo cách vừa nãy tiến lên. Lúc này, lại nghe tiếng Đoàn Nhị Nga hét lớn: "Âu Dương cô nương, cô đừng cử động!"
"Đoàn cô nương, hai người vẫn ổn chứ?" Quả tim vốn đang lơ lửng vì hồi hộp của Phan Tuấn rốt cuộc cũng tạm lắng xuống.
BẠN ĐANG ĐỌC
Trùng Đồ Đằng (蟲圖騰) - Tác giả: Diêm Chí Dương (閆志洋)
Mystery / ThrillerTrọn bộ có 5 quyển: Có tên khác là Trùng Sư (NXB Nhã Nam đã xuất bản hai quyển đầu tiên) Quyển 1: Tiêu đề "Trùng trùng bí ẩn". Quyển 2: Tiêu đề "Trùng trùng nguy cơ". Năm 2011, TRÙNG SƯ của Diêm Chí Dương ngay khi đăng lên mạng đã nhận được sự hưởng...