Quyển 1 Chương 16: Mật thất dưới lầu Quảng Đức.

15 2 0
                                    

Đúng lúc này, bên tai Phùng Vạn Xuân vang lên tiếng bước chân quen thuộc, hẳn là của Quản Tu. Quả nhiên, thoáng sau đó Quản Tu đảy cửa đi vào, thấy cả bọn liền mỉm cười: "Các vị đều ở đây à!" Sau đó quay đầu lại thì thầm mấy câu vào tai Phan Xương Viễn.

"Cái gì?" Phan Xương Viễn vội chau mày, thở dài một tiếng nói, "Bọn chúng lại bỉ ổi đến mức đó sao?"

"Xảy ra chuyện gì thế?" Thời Diểu Diểu lờ mờ cảm nhận được điều gì đó, nghi hoặc nhìn Phan Xương Viễn đang nhíu mày. Quản Tu nhìn sư phụ với ánh mắt dò hỏi, Phan Xương Viễn khẽ gật đầu, họ Quản bèn cất tiếng: "Quân Nhật đã đem đầu của bốn người Hoắc lão đại treo lên tường thành rồi."

Những lời này của anh ta khiến mấy người đều rơi vào trầm mặc. Hành động này của quân đội Nhật rõ ràng là đã nhìn thấu bọn họ, biết rằng họ đều là những người có ơn ắt phải trả. Bọn người Hoắc Thành Long đã không tiếc hy sinh tính mạng của mình để bảo vệ cho họ, họ tuyệt đối sẽ không thể để mặc cho ân nhân của mình sau khi chết bị bêu xác trên tường thành.

Giây lát sau, lông mày Phan Xương Viễn dãn ra, nói với Thời Diểu Diểu và Phùng Vạn Xuân: "Hai người hãy ở đây nghỉ ngơi một lúc, ăn tối xong chúng ta sẽ chuẩn bị rời khỏi thành Bắc Bình."

Ông ta vừa dứt lời, lông mày Thời Diểu Diểu và Phùng Vạn Xuân đều hơi nhíu lại, nhưng cả hai vẫn không nói gì, chỉ gật đầu nhìn Phan Xương Viễn kéo tay Quản Tu rời khỏi gian phòng. Sau khi đóng cửa lại, Thời Diểu Diểu quay đầu nhìn về phía cổng thành, còn Phùng Vạn Xuân thì bất lực ngồi xuống ghế, cả hai đều mang tâm sự trong lòng, nhưng tâm sự ấy không can hệ gì đến thiết bị phi hành khi nãy còn khiến họ tò mò nữa. Họ đợi hơn một canh giờ, trong lúc đó người hầu đi vào dâng trà hai lần, song hai người trong phòng uống mà cảm thấy chẳng có mùi vị gì cả. Thời Diểu Diểu nhẹ nhàng mân mê một đoạn Tam thiên trượng, lưỡi dao băng lãnh sợi tóc chạm nhẹ là đứt, sắc bén vô cùng, khiến đầu ngón tay cô cảm giác lành lạnh. Còn Phùng Vạn Xuân thì chỉ xoay, cánh hoa nhài nổi trên mặt nước dập dềnh theo nhịp xoay của chén trà nhưng tai ông không hề ngưng nghỉ, vẫn ngấm ngầm vận dụng thuật Bát quan lắng nghe động tĩnh xung quanh. Phùng Vạn Xuân phát giác từ sớm đến giờ lúc nào cũng có người qua lại trong các hành lang, bước chân nặng nề tựa như đang vận chuyển đồ rất nặng. Đúng lúc này, Thời Diểu Diểu đứng bật dậy, thu Tam thiên trượng vào ống tay áo, cất bwóc đi ra phía ngoài cửa.

"Thời cô nương, cô..." Phùng Vạn Xuân nhìn Thời Diểu Diểu hỏi.

"Trong phòng bí bách quá, tôi ra ngoài hít thở chút không khí." Nói xong, cô đẩy cửa, không ngoảnh lại mà đi thẳng ra ngoài. Phùng Vạn Xuân gật đầu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.

Lại nói Thời Diểu Diểu sau khi ra ngoài liền men theo hành lang mà đi. Tòa kịch viện lớn nhất kinh thành này hôm nay không hiểu sao lại vắng lặng như tờ. Kỳ thực, sau khi tiến vào lầu Quảng Đức Thời Diểu Diểu đã hoài nghi, bước chân cô lướt đi thoăn thoắt, thoáng cái đã đến sảnh chính ở đằng trước. Lúc này, trong sảnh chính của kịch viện Quảng Đức có mấy người mặc áo lót màu đen đang bận rộn sắp xếp, trên sân khấu chăng đèn kết hoa, bên dưới toàn là bàn lớn hình vuông, trên bàn bày ấm tử sa Nghi Hưng, còn cả các loại bánh mứt quả. Đó toàn là các món cực phẩm trong kinh thành, giá cả không hề thấp, lẽ nào nơi này sắp có nhân vật quan trọng nào ghé đến?

Trùng Đồ Đằng (蟲圖騰) - Tác giả: Diêm Chí Dương (閆志洋)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ