Q1. Chương 3: Trời sinh không có nước mắt

13.2K 1.3K 539
                                    

Edit: Ry


*các từ như gió trăng (phong nguyệt) ở đây có hàm ý chỉ chuyện giường chiếu đó chứ không phải phong cảnh gì đâu...


Mỹ nhân áo đỏ khẽ hé môi son, thổi cây tiêu Thúy Ngọc, bên trong tiếng tiêu tràn ngập tình ý du dương, từng chút từng chút mềm mại chạm đến trái tim, như thể đang mời tất cả người nghe cùng vào trong trướng đỏ, cùng thưởng thức gió trăng.

Mẹ Tống Thanh Thời là nhà dương cầm nổi tiếng thế giới, dưới sự hun đúc của bà, âm nhạc trở thành niềm yêu thích duy nhất của Tống Thanh Thời ngoài việc học. Trong quãng thời gian cuối cùng của đời mình, Tống Thanh Thời mất đi tất cả chức năng của cơ thể, chỉ có ý thức vẫn còn tỉnh táo.

Mẹ cậu dùng một số tiền lớn trang bị một dàn thiết bị hàng đầu ở trong phòng bệnh của cậu, không ngừng phát ra những khúc nhạc, còn dựa vào quan hệ trong giới, mời từng nhà trình diễn âm nhạc hàng đầu đến, mỗi ngày trình diễn một cái nhạc hội nhỏ cho cậu nghe.

Âm nhạc cứu cậu về từ biên giới của sự tuyệt vọng, an ủi trái tim của cậu. Quãng thời gian đặc biệt này cũng khiến cho Tống Thanh Thời trở nên cực kì mẫn cảm với những cảm xúc trong âm nhạc, cậu có thể từ một khúc dương cầm mãnh liệt nghe được sự dịu dàng của người đánh đàn, cũng có thể nghe ra sự cổ vũ âm thầm từ tiếng đàn tranh bi thương réo rắt...

Bây giờ, từ tiếng tiêu triền miên đa tình, cậu lại nghe được sự giãy dụa và tuyệt vọng quen thuộc.

Cuối cùng Tống Thanh Thời ngẩng đầu lên, ngây người nhìn về phía chú Phượng Hoàng rực rỡ đỏ lửa kia, không dời ánh mắt đi được nữa.

Kim Phỉ Nhận phát hiện ra Tống Thanh Thời cuối cùng cũng có hứng thú với mỹ nhân, mừng rỡ nói: "Tống tiên tôn có hứng thú với tên nô lệ này? Hắn tên là Việt Vô Hoan, trời sinh mị cốt, còn là đơn linh căn hệ Mộc hiếm thấy, có thể chịu được cực hạn giày vò ở trên giường, càng giày vò sẽ càng phóng đãng, người từng thử không ai không khen ngợi. Tiên tôn có muốn nếm trước không?"

Tống Thanh Thời bị sự giới thiệu rõ ràng của gã làm cho vành tai ửng đỏ, lập tức thu tầm mắt về, nói với giọng khàn khàn: "Không cần."

"Dược Vương Tiên Tôn giữ mình trong sạch, không yêu những đồ chơi này, hảo hữu cũng đừng miễn cưỡng hắn." Linh Bảo Tiên Tôn tiếp lời, chỉ vào Việt Vô Hoan mà cảm thán: "Bản tôn nhớ rõ đây là hàng cực phẩm mà Tạ Khuyết bán ra đúng không? Cả tiên giới đều biết hắn là tên biết nuôi mĩ nhân nhất, người này so với người kia càng có tư vị. Ai, vẫn là hảo hữu có giao tình tốt với hắn, món hàng nào tốt hắn cũng đều bán trước cho ngươi."

Kim Phỉ Nhận khoát tay nói: "Đâu có đâu có, hắn có giao tình tốt với ba mươi hộp ngọc giao nhân mới đúng."

Linh Bảo Tiên Tôn cười ha hả: "Nếu thế gian có thể dùng tiền để nói giao tình, thì hảo hữu chính là người có giao tình nhất thiên hạ này. Nào đến đến đến, để ta uống ba chén với hảo hữu, cùng mừng gió trăng."

Kim Phỉ Nhận cũng cười, ra lệnh cho thiếu niên trong ngực rót đầy chén rượu, cùng Linh Bảo Tiên Tôn uống.

Linh Bảo Tiên Tôn đã uống rất nhiều, men say ngà ngà, nghiêng người dựa vào bàn, im lặng nghe tiếng tiêu, cảm thán nói: "Bản tôn nhớ rõ năm đó mỹ nhân này vừa vào cửa, phải tiếp khách dưới sự khống chế của Hợp Hoan Ấn, cực kì chống cự, mùi vị tình thú vô cùng, bây giờ trở nên dâm đãng như vậy, lại đổi thành một loại hương vị khác, có thể thấy được là hảo hữu thủ đoạn cao minh."

[EDIT - HOÀN] Bàn về kết cục việc cứu lầm nhân vật phản diện - Phượng Vũ NiếtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ