...
Nhập học! Thành công! Jennie thở hắc ra một cái, cuối cùng em cũng bị thuyết phục, em vừa cùng Jisoo đi gần 4h đồng hồ xe khách để lên thành phố xa hoa bắt đầu cuộc sống sinh viên. Học phí của em chỉ bằng phân nửa học phí Jisoo thôi, cũng may đại học Kinh tế cũng không cách đại học Y quá xa, cả hai ở trọ của một người quen của mẹ Kim nên chỗ ở cũng tốt và không quá đắt.
Mẹ Kim đã vay tiền cho em đi học, thế nên em phải kiếm việc làm trang trải chi phí sinh hoạt thôi không thể trông cậy vào mẹ hết được. Nhưng tìm việc ở đâu? Giờ giấc làm việc ra sao để còn đảm bảo việc học? Mãi quẩn quanh với dòng suy nghĩ em va phải ai đó và làm đổ cả hộp cơm trưa của người ta. Vội vội vàng vàng cúi xuống nhặt nhưng ngay lập tức em bị gương mặt kia làm cho giật mình.
Thật có chút đáng sợ, một nửa trên mặt trái loan lỗ sẹo do bỏng, ánh mắt người này thật lạnh lẻo. Em lấp ba lấp bấp.
"Mình xin lỗi! Mình không cố ý! Để mình đền lại cho bạn..."
"Không cần!"
Kể cả giọng nói cũng khàn, mặc dù mái tóc dài đã che đi một phần vết sẹo xấu xí kia nhưng nó vẫn cứ đập vào mắt em. Em né tránh nhìn vào nó, người kia rất nhanh gom hộp cơm bị vỡ vào túi ni lông rồi đứng dậy đi mất. Em thẩn thờ, vẫn chưa hỏi người ta tên gì để đền lại, nhưng em để ý thấy hộp cơm đó chỉ có một ít rau và cơm trắng hoàn toàn không có gì thêm. Thật lạ!
****
Jisoo và em ở chung trọ với nhau nhưng hầu như mọi công việc em đều làm hết, từ nấu ăn đến dọn phòng, giặt quần áo cho Jisoo. Jisoo nói không cần nhưng em vẫn lỳ lợm mà gom giặt, chị vẫn cứ lạnh nhạt với em, dù cho em chấp nhận điều kiện mà chị đưa ra. Em có chút đau lòng, nhưng cũng đâu phải lần đầu, có đôi lúc em cảm thấy bản thân lạc quan đến mức kiên cường.
Phòng trọ có một phòng ngủ nhỏ và một phòng sinh hoạt, vẫn như cũ, em ngủ dưới sàn chị ngủ trên giường, chị từng có ý nhường giường cho em nhưng em đã từ chối. Dù sao thì em cũng quen với sự cứng cáp và lạnh lẻo của sàn, với lại hơn hết chị vẫn phải được ưu tiên hơn em, toàn bộ những thứ này đều do bố mẹ chị chu cấp mà. Em vẫn là đứa ở đậu, được ưu ái cho đi học đã là quá tử tế rồi.
Cứ thế cả hai bị cuốn vào vòng xoáy học hành, Jisoo học rất cực, lượng kiến thức lớn và lịch học kín mít khiến cô có chút mệt mọi nhưng nó khiến cô trưởng thành hơn. Ngày cơm ba buổi đều có Jennie lo liệu, thậm chí có hôm trưa cô phải ở lại trường thì em cũng lặn lội mang cơm đến cho cô. Cô rất thích ăn những gì em nấu, mỗi ngày đều chụp nó lại nhưng tuyệt nhiên khi đối mặt với em cô vẫn cứ không thể ôn nhu nổi. Cô cứ bị ám ảnh việc em tự ý đổi nguyện vọng, tự ý thi một cách hời hợt để điểm đại học thấp hơn cô, em không xem trọng lời hứa với cô!
Dạo gần đây Jennie rất thường đi sớm về muộn, cô rất muốn hỏi nhưng cái tôi quá lớn không cho phép cô mở lời. Cứ thế khoảng cách của cả hai nhàn nhạt xa nhau dần và cả hai không ai có khuynh hướng vung đắp cho nó nữa.
****
Jennie vừa tan học buổi sáng là vội vội vàng vàng đi mua cơm mang lên trường cho Jisoo, hôm nay không đủ thời gian nấu. Tuy nhiên đi được vài bước đã thấy cô gái hôm bữa ngồi trên khu vực bàn ghế ở hành lang và đang ăn trưa. Vẫn như hôm đó, một ít rau và cơm trắng. Em hơi ngập ngừng rồi cũng tiến lại ngồi cạnh, em nhỏ giọng thu hút sự chú ý của người kia.
BẠN ĐANG ĐỌC
[JENSOO] Chầm Chậm Thích Em
Fanfiction[Fic dành riêng cho JenSoo vui lòng không cover] "Em gái và người yêu khác nhau không chỉ ở danh phận mà nó còn khác nhau về mặt giới hạn. Nếu em là em gái thì không thể để tình cảm vượt xa giới hạn của tình thân. Nhưng nếu em là người yêu thì em c...