Chapter 14

5.4K 540 111
                                    




Trần Vũ và Cố Ngụy hẹn nhau lúc 9 giờ sáng, hắn vẫn giống như trước kia, trước giờ hẹn 15 phút đã chuẩn bị xong xuôi đứng đợi sẵn. Có điều hắn cũng không mở cửa ra ngoài đợi như trước kia mà chỉ đứng ở huyền quan nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, nếu như Cố Ngụy mở cửa, hắn có thể cảm nhận được ngay.

Đến 8 giờ 55 phút, Trần Vũ mở cửa. Dựa theo thói quen đến sớm lần trước của anh, đại khái Cố Ngụy sẽ ra sớm hơn năm phút. Quả nhiên chưa tới nửa phút sau, cánh cửa bên Cố Ngụy liền mở ra.

Cửa hai bên vừa mở, song phương đều ngây người.

Bởi vì so với ngày thường, hình tượng của đối phương đều khác biệt quá rõ.

Kiểu tóc của Trần Vũ sớm đã không còn là bí mật, nhưng hắn mặc trên người một chiếc T-shirt rất rộng màu đen, trên ngực trái còn khâu một miếng vải màu trắng thể hiện rất rõ vẻ trẻ trung năng động. Quần cũng là kiểu quần rộng, bên trong còn mặc quần thể thao bó sát màu đen, phối hợp với một đôi giày Nike màu trắng mẫu mới nhất, sự kết hợp đơn giản lại đẹp trai vô cùng.

Hôm nay hắn còn đeo thêm phụ kiện, trên cổ là dây chuyền bạc hai tầng bản to, cổ tay còn đeo đồng hồ Cartier, đơn giản lại tinh tế.

Cố Ngụy đột nhiên cười lên, nói: "Sao anh lại mặc đồ của Vương Nhất Bác thế này!"

Trần Vũ khó xử đến mức đỏ bừng mặt, hắn gãi gãi đầu, cúi đầu xuống không dám nhìn Cố Ngụy nữa, lẩm bà lẩm bẩm: "Không... không phải cậu cũng vậy sao, cắt kiểu tóc gì thế kia, như là đồng trang lứa với Trần Nguyệt vậy."

Cố Ngụy sờ sờ tóc mái như chó gặm của mình, cắn môi một cái, đỏ mặt nói: "Như này không đẹp hay sao?"

"Cũng không phải." Trần Vũ không nhịn được lại nhìn thêm hai lần, đột nhiên ngây ngốc cười, "Đi chung với cậu thế này, trông tôi lại giống ông chú kỳ quái thì biết làm sao?"

Cố Ngụy được hắn khen trẻ tuổi, cực kỳ vui vẻ nói: "Đây chính là hiệu quả tôi muốn mà, Tiêu Chiến nói như này trông sẽ trẻ hơn."

Trần Vũ thở dài, nói: "Lại là bọn họ. Hai chúng ta sẽ không bị bọn họ lừa đấy chứ."

"Nào có, hôm nay anh vô cùng đẹp trai, đều là nhờ bọn họ cả mà." Những lời này nói ra càng khiến người ta thấy ngại, Cố Ngụy cũng không dám nhìn Trần Vũ.

"À, cảm ơn." Trần Vũ cũng không dám nhìn thẳng, "Cậu... cậu cũng..."

Cố Ngụy mong đợi chuyển hướng ánh nhìn về phía Trần Vũ.

Trần Vũ bị anh nhìn đến nỗi căng thẳng, lại do dự về từ ngữ vừa định thốt lên, cẩn thận nói: "Cũng rất được."

Cố Ngụy có chút thất vọng lại thêm chút trách cứ mà nhìn Trần Vũ.

Anh không thể không nhắc Trần Vũ: "T-shirt trắng với quần trắng hôm nay tôi mặc thật ra là được Tiêu Chiến dẫn đi mua, đây cũng là lần đầu tiên tôi mặc như này."

Trần Vũ liếc nhìn T-shirt của anh, phát hiện trên ngực trái cũng được thêu một miếng vải vuông màu đen, kỳ thực kiểu dáng cũng giống với cái màu đen hắn đang mặc trên người này, chỉ là màu sắc thay đổi cho nhau một chút.

[Vũ Cố | Bác Chiến] Người NhàNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ