P14

299 30 4
                                    

Đến được bệnh viện thì Thanh Tuấn thấy mình cần lắm một phòng điều trị tâm lý và huyết áp ngay lập tức, trúng gió rồi.

- Cho tôi hỏi bệnh nhân Trang Anh nằm ở phòng mấy ạ ?

- Anh là gì của cô Anh ?

- Tôi là đồng nghiệp của cô ấy.

- A được, vậy anh đi theo tôi.

Y tá dẫn hắn và y đi lên lầu ba và dừng lại ở một phòng khá vắng vẻ, cô chỉ vô đó rồi đi mất, Đức Thiện nhìn chằm chằm vào cánh cửa trước mặt miễn cưỡng đưa tay ra rồi lại rụt lại, cứ vậy đến 3 lần, Thanh Tuấn mất kiên nhẫn hỏi :

- Em sao vậy ?

- Hay..  Hay anh chờ ở ngoài nha ?

- Sao đấy, anh tưởng em lá gan lớn lắm mà !

- Ơ thì cũng có lúc phải teo lại chứ, em sợ chị Trang Anh sẽ bị kích động nếu em đi cùng anh đó.

Thanh Tuấn cười không thành tiếng, cái trường hợp này y là lần đầu tiên gặp đấy, một Đức Thiện vừa bối rối vừa ngại ngùng đứng trước mặt y tỏ vẻ cầu mong đến phát cười.

- Cả hai cùng vào thì làm sao đâu ?

- Em không nghĩ sau vụ vừa rồi thì sẽ không sao đâu...

- Anh thì nghĩ là không... Đi vào-...

Đức Thiện liền cản bước y lại, hắn bối rối hỏi y :

- Ơ nhưng mà lỡ chị ý không tha lỗi cho em thì sao ?

- Thì thôi... Đi...

- Không được... Anh ở ngoài đi em vô một mình thôi !

- Em bị khùng à ? Gọi anh đến để đi chung giờ lại bắt chờ ở ngoài !

Đức Thiện ngây ra, hắn cũng chẳng biết phải nói thế nào cho vừa, chỉ là sau khi nghe những điều kinh khủng hắn đã làm với hai người nhất là Trang Anh thì đúng là hắn có đề phòng hơn và tập trung hơn hơi thái quá, nhưng hắn cho rằng nên là như thế thì tốt hơn. Chỉ là chưa kịp nghĩ xong thì Thanh Tuấn đã mở cửa phòng bệnh ra, hắn chết trân nhìn vào bên trong bao nhiêu người ở đó.

- Anh Đan, sao anh bảo là bận việc mà ?

- Anh mới xong việc, cơ mà chú mày đến đây làm gì ?

Còn đi với nó...

Vừa dứt lời anh mắt của Đan lia từ Thanh Tuấn sang người bên cạnh y là Đức Thiện làm hắn không rét mà run, Thanh Tuấn thấy vậy vội giải thích trước khi Hoàng Khoa nhảy tới quần hắn một trận thì khốn.

- Mọi người từ từ đã ! Đức Thiện không làm gì em mà !

- Ai mà tin được chứ !

- Em thật sự không làm gì anh ấy hết mà mọi người đừng lo.

Đức Thiện khó khăn mới mở miệng ra mà biện hộ cho mình được một câu, rồi hắn lại im lìm một cách kì cục nhất từ trước tới giờ, mọi người đều nhìn hắn với ánh mắt rất khác hồi xưa, nếu ngày xưa họ nhìn một Đức Thiện vui tính thì bây giờ là nhìn một con ác thú đội lốt cừu non... Trang Anh nằm trên giường bệnh với cái cằm băng bó trắng bệch, cô có lẽ là không thể nói được nên dùng điện thoại gõ gì đó, giọng nói phát ra sau khi cô hoàn thành dòng chữ :

[DropVV] [RhyTee] Làm lại từ đầu cùng em nha ?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ