Đời này, Đạp Tiên Quân chắc chắn sẽ không thể quên hai người.
Một người, là người hắn yêu, khảm sâu trong lòng, Sư Muội.
Một người, là người hắn hận thấu xương, Sở Vãn Ninh.
Nếu một người căm hận một người sẽ dùng từng giây, từng phút nghĩ đến hắn, quên không được, bỏ không nổi.
Nếu không từng yêu, sao có thể hận đến mức đó.
Khi hắn được Tiết Chính Ung mang về, vừa mới trải qua hơn mười năm gian khổ lăn lộn bên ngoài, trong tuyệt vọng vùng vẫy, hắn đã tưởng mình sẽ có một gia đình, lại có một sư tôn. Hắn vốn nghĩ, mình đã trở lại nhân gian.
Lần đầu thấy Sở Vãn Ninh, lòng hắn rộn ràng, như đường cho một viên kẹo, vị ngọt đầu lưỡi tan dần, thấm vào tim gan.
Khi đó, nếu như Sở Vãn Ninh nguyện ý, hắn có thể đem vạn dặm núi sông giành được mang cho y.
Nếu Sở Vãn Ninh chịu cười, hắn cam nguyện tìm chết.
Không có nguyên nhân, cũng chẳng cần lý do, hắn liền mê đắm người này.
Thế nhưng Sở Vãn Ninh rất ít khi đáp lại hắn, hoặc nói, y không để hắn trong mắt.
Cố gắng của hắn, mọi việc làm để lấy lòng, không làm Sở Vãn Ninh quan tâm chút ít.
Cảm tình nồng nhiệt đến đâu cũng bị lơ đãng lạnh lùng dập tắt, thiếu niên yêu say đắm từ thuở ban đầu đã chết trong thất vọng tột cùng.
Có người thanh bạch như tuyết trên núi, chỉ để người ở dưới nhìn lên. Vậy thì, bọn họ đành phải làm thầy trò cả đời, không thể cưỡng cầu thêm.
Ít nhất hắn còn có Sư Muội, người sẽ bôi thuốc cho hắn khi hắn bị thương, nấu cho hắn hoành thánh ấm áp.
Chỉ cần trên đời có người nguyện ý dang hai tay đón hắn, vậy là đủ rồi.
Như thế là quá đủ rồi.
Thế nhưng sau đó Sư Muội chết. Lạnh như băng, chết trong lòng hắn. Một cái liếc mắt, Sở Vãn Ninh cũng không muốn bố thí cho y.
Ngọn lửa ấm áp cuối cùng trong lòng hắn,cứ thế bị dập tắt.
Về sau, hắn khi sư diệt tổ, đồ sát nhân gian, trở thành đế vương giới Tu Chân, vạn dân quỳ lạy.
Hắn trở thành đế quân không ai bì nổi, đồ quý giá trên đời không gì không có, nhưng trong đêm đen tối muộn ở điện Vu Sơn, hắn lại chìm trong bóng tối cô độc vô biên.
Hắn không cam lòng, hắn hận, vì sao ai ai cũng muốn vứt bỏ hắn, vì cái gì thân nhân, bằng hữu, nô bộc không ai để ý hắn, những người hắn trân quý đều rời xa hắn.
Hắn giam giữ Sở Vãn Ninh, nếu như không chiếm được y, vậy thì huỷ diệt y đi.
Trong lòng hắn bắt đầu hoài niệm về đỉnh Tử Sinh năm xưa, hoài niệm con chó con mèo trên núi, hắn muốn lại được chạm vào những thứ ấm áp đó, dù biết chỉ là ảo cảnh giả dối.
Hắn lảo đảo đứng lên, cảm thấy nơi này một khắc cũng không thể ở lại.
Hắn không dám ở lại, Sở Vãn Ninh như thế làm hắn càng sợ hãi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Nhiên Vãn] KÝ ỨC
FanfictionKiếp trước, Đạp Tiên Quân x Sở phi. Chân tướng đều giải quyết ở kiếp trước. Ăn dao rất nhiều, có kẹo nhưng ít lắm. Tác giả: http://asia273648.lofter.com/ Chính truyện 30 chương BE, 3 ngoại truyện HE nên cứ coi là HE nha :))) Chuyển ngữ bởi tôi. Có...