Chương 11

3.4K 187 23
                                    

Đạp Tiên Quân nhẹ nhàng thả người trên giường, đút y một bát canh gừng nóng, lại đưa tay lau khô nước mắt trên mặt y.

Tuy Sở Vãn Ninh vẫn tỉnh, nhưng do quá yếu, dựa vào thành giường, đôi mắt mở khẽ, mệt mỏi vì không còn sức, không còn vẻ mặt sát phạt như thường ngày.

Đạp Tiên Quân cảm thấy gian nan khi bắt tay vào làm sạch miệng vết thương. Hắn muốn cởi đi lớp áo trong để bôi thuốc, nhưng lại để ý thấy máu trên quần áo đã khô, dính chặt vào da, nếu gượng ép cợi ra chỉ sợ vết thương sẽ lại rách một lần nữa.

"Cởi ra luôn đi!" Sở Vãn Ninh nói.

Sau khi thử thêm một vài cách để khiến người kia bớt đau nhưng lại không có hiệu quả, Đạp Tiên Quân đành nhẹ nhàng nói: "Ngươi cố gắng chịu đựng một chút."

Hắn mím chặt môi, kéo thật nhanh lớp vải xuống, trong chốc lát máu tươi phun ra, những vết thương đã kết vảy lại một lần nữa được vạch rộng. Ga giường trắng như tuyết trở nên loang lổ màu máu.

"Đau..." Sở Vãn Ninh hừ một tiếng.

Đạp Tiên Quân nhanh chóng điểm một vài huyệt vị cầm máu, một tay kết ấn chú trị liệu, tay kia lấy khăn ẩm lau rửa sạch miệng vết thương. Những vết thương kia không được chăm sóc trong nhiều ngày, lại ngâm với nước, da thịt trắng bệch thối rữa. Hắn dùng dao găm cắt đi thịt thối, Sở Vãn Ninh kiềm chế nhịn đau, cả người toát ra mồ hôi lạnh như suối, khăn lau đi lau lại không hết được.

Y ghé vào gối đầu, đưa tầm mắt qua cửa sổ, nhìn sắc trời bàng bạc lạnh lẽo, như muốn kéo y đi, cầm dao sắc xẻ thit, cầm kim nhọn xuyên xương.

Càng lau máu đến đâu, vết thương lại lộ ra kinh dị như vậy. Cả một vùng sau lưng không có chỗ nào lành lặn, không xanh thì tím, không rách thì nát.

Vệt máu trên khăn thâm đen, dường như là máu trong thân thể chảy ra. Đạp Tiên Quân trầm mặt, chẳng lẽ ngày đó đánh nghiêm trọng như vậy?

Hắn vẫn nhớ khi còn là môn hạ đỉnh Tử Sinh, cũng từng được Thiên Vấn đánh cho một trận rầu cả người.

Vì vậy hắn tức giận bất bình, hận không thể băm thây Sở Vãn Ninh thành trăm mảnh, nuốt trọn vào bụng. Hiện giờ nhớ tới, năm đó Sư Muội mất, hận ý của hắn được phóng đại gấp trăm ngàn lần, tuy trên danh nghĩa vẫn thầy thầy trò trò, nhưng thực tế là người dưng nước lã.

Có lẽ phải qua thời gian rất lâu những đau đớn mới có thể nguôi ngoai. Dù vậy, nhưng vết thương vẫn còn đó, trở thành vách ngăn vững chắc giữa cặp thầy trò.

Xử lý tạm ổn các vết thương xong thì trời cũng đã tối, ánh sáng le lói loang lổ trên mặt đất. Sở Vãn Ninh đã được thay một bộ áo trắng sạch sẽ, im lặng chìm trong lớp chăn dày, bọc lại thật chặt, giống con rối gỗ lỏng khớp rời rạc nằm một chỗ.

Đạp Tiên Quân nghĩ, người ngông nghênh tính lạnh như sương tuyết kia, cuối cùng đã bị mình bẻ gãy, từng chút từng chút mờ dần đi.

Dù biết là kết quả mình mong muốn, nhưng lại không khỏi bật cười: đau lòng cái gì?

Hắn cũng chẳng rõ mình nghĩ cái gì nữa. Hắn biết tình cảm của mình đối với Sở Vãn Ninh rất phức tạp. Theo lẽ mà nói, thấy Sở Vãn Ninh bị vùi dập như vậy, như nỏ mất đà, thoi thóp hấp hối, chẳng phải nên vui sướng cùng cực sao?

[Nhiên Vãn] KÝ ỨCNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ