Hơi cồn sộc lên quá nặng, nên ngay khi quay về điện Vu Sơn, Đạp Tiên Quân say khướt quăng mình trên giường, híp mắt rồi ngủ luôn.
Được một lúc, Đạp Tiên Quân rơi vào giấc mộng sâu. Trong mộng, xung quanh hắn là từng mảng từng mảng trắng xoá, bốn phía đều không nhìn rõ thứ gì. Chợt nghe tiếng động bên cạnh, ngoảnh đầu lại, chỉ thấy một người áo trắng nhuộm máu, mờ mờ ảo ảo lấp sau màn sương.
Hắn tiến lại gần, hơi nheo mắt để nhìn rõ người kia. Không biết vì sao, dáng hình kia trông thật quen thuộc.
Ánh mắt hắn xuyên qua tầng tầng lớp lớp sương mù, chạm vào ánh mắt người kia.
Đôi mắt kia chứa đựng mưa xuân, lại có dính chút máu, lại càng hút hồn đến lạ, xuyên thẳng trái tim của hắn.
Trong phút chốc, Đạp Tiên Quân nghiêm mặt lại, cảm giác ngà ngà say biến mất, cảm thấy như trời đất đảo lộn, khó mà thở nổi, không tin mở to hai mắt.
Chuyện xưa phủ bụi tháng năm, lúc này phá kén mà ra.
Hắn thốt ra tên gọi cố nhân: "Sư Muội?"
Người tới hạ thấp tầm mắt, mềm nhẹ yếu đuối trả lời: "A Nhiên, đã lâu không gặp."
Người trước mặt quả thật là người đã chết trong trận Thiên Liệt năm ấy, Sư Muội.
Dung mạo người kia vẫn ôn hoà mềm mại như mười năm trước, vết máu trên mặt cũng không thể che đi sự dịu dàng đó. Không giống hắn mười năm nay, chỉ biết đi giết hại lạm sát, cả người đều âm u lạnh lẽo.
Đạp Tiên Quân ngắm người trước mặt thật lâu, cảnh trước mặt chân thật không giống như một giấc mơ, hắn không nén nổi tâm trạng kích động của mình, hốc mắt dần đỏ lên.
"Thật là huynh sao, Sư Muội?"
"Huynh có biết không?" Hắn tiến dần về phía trước. "Ta... rất nhớ huynh.."
"Sư Muội... Ta... Ta vẫn còn có thể gặp lại huynh... Ta đã cho rằng không thể gặp lại huynh nữa."
Hắn dừng chân trước mặt người kia, vừa là vui sướng, vừa là áy náy, nói lắp ba lắp bắp.
"Mỗi ngày ta đều rất nhớ huynh, ta cũng rất hối..."
"A Nhiên" ,đôi mắt Sư Muội lờ mờ không rõ cảm xúc, "Đệ đâu làm gì sai, vì sao phải hối hận?"
"Không, không phải." Đạp Tiên Quân lắc đầu liên tục, "Ta sai rồi, ta hối hận khi Thiên Liệt đến đã để huynh đi giúp sư tôn, hối hận vì ngày đó mình quá vô dụng, nếu ta mạnh mẽ thêm một chút, huynh sẽ không phải chết, thực xin lỗi... thực xin lỗi..."
Đạp Tiên Quân lạc giọng, rơi nước mắt: "Thế nhưng, có thể nhìn thấy huynh... Ta đã không nghĩ rằng ta có thể thấy huynh một lần nữa... Sư Muội, huynh đừng trách ta, sau này ta sẽ đối với huynh thật rồi, huynh đừng rời xa ta có được không?"
Đêm khuya lạnh lẽo, vết thương cũ bị chạm tới, ngỡ tưởng thời gian trôi qua có thể bớt đau, hoá ra lại nghiền xương nát thịt như vậy.
Đau khổ mười năm dồn vào từng câu từng chữ, dù ở trong mộng nhưng đau đớn và xót xa cũng không giảm bớt.
Sư Muội nói: "Ta không trách đệ, cũng không trách sư tôn, là ta vô dụng."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Nhiên Vãn] KÝ ỨC
FanfictionKiếp trước, Đạp Tiên Quân x Sở phi. Chân tướng đều giải quyết ở kiếp trước. Ăn dao rất nhiều, có kẹo nhưng ít lắm. Tác giả: http://asia273648.lofter.com/ Chính truyện 30 chương BE, 3 ngoại truyện HE nên cứ coi là HE nha :))) Chuyển ngữ bởi tôi. Có...