Chương 13.1

3.7K 213 24
                                    

Tuyết đã ngừng rơi vài ngày, trái ngược với Hồng Liên Thuỷ Tạ lạnh lẽo thấu xương, trong phòng u ám như ngôi mộ, không ai dám bước vào nửa bước.

Đạp Tiên Quân vẫn đang ngồi bên giường, đến cả tư thế cũng chưa từng thay đổi, vẫn đờ ra như trước.

Có ai biết rằng, vị đế quân nhân gian này cũng có lúc biết bi thương, biết tuyệt vọng đến thế.

Trời dần tối, ánh nắng tà tà từ cửa sổ hắt vào, trong phòng thời gian như ngưng đọng lại. Hắn vẫn duy trì linh lực níu kéo tâm mạch của y, lực không ngừng, vậy mà y vẫn không tỉnh nổi.

Hắn cùng không dám dừng lại, chỉ sợ... chỉ sở vừa dừng một chút, là người kia sẽ không bao giờ dậy được nữa.

Ánh mắt Đạp Tiên Quân chăm chú nhìn trong một tấc vuông quanh giường, hàng mi mỏng sắc bén của Sở Vãn Ninh buông xuống, vẫn anh tuấn như ngày nào. Lại nhìn thêm một chút, không hiểu sao, hắn lại cảm thấy khuôn mặt người này rốt cục đã bị thời gian mài mòn một vài thứ rồi.

Hắn suy nghĩ thật lâu. Cặp mắt kia chăng?

Từ trước đến nay vào thời điểm Sở Vãn Ninh tỉnh táo, đối mắt phượng kia không chút khuất phục đối chọi gay gắt với hắn, mày kiếm thành một đường, bộ dạng đằng đằng sát khí, thời điểm nào cũng không chịu thua, không theo ý trời, ngoan lệ cứng đầu, khiến kẻ khác không dám gần.

Hắn cúi xuống nhìn người trước mặt, nhủ thầm:

Người này hung ác sao?

Khi hắn đè người này dưới thân, hung ác mà xâm lược y, từng thấy cặp mắt phượng kia nổi lên tầng nước, dáng vẻ nhẫn nhịn không chịu nhục, lại né tránh không nổi, không còn đường lui.

Lại thấy y cô độc, đáng thương.

Vài tiếng bước chân từu ngoài truyền vào, người hầu bẩm báo: "Hàn Lân Thánh Thủ cầu kiến."

Sau mấy ngày thì mặt của Đạp Tiên Quân cuối cùng cũng có chút hồng hào trở lại.

Mặt trời nhô lên, ánh sáng xuyên qua làn khói mù đỉnh núi, mờ mờ ảo ảo bồng bềnh trôi.

Hắn tự mình mở cửa đón người. Người kia dùng mạng đen che mặt, động tác tao nhã cởi áo choàng tiến vào.

Nhìn thấy dáng vẻ nhu hoà kia, không hiểu sao lại mang đến cảm giác quen thuộc cho Đạp Tiên Quân. Nhưng tình hình hiện tại của Sở Vãn Ninh quả thực không ổn, hắn không còn lòng dạ nào để nghĩ, lập tức đưa người đến bên giường.

Hàn Lân Thánh Thủ cũng không nhiều lời, nhanh chóng sờ tay bắt mạch. Đạp Tiên Quân thấy hắn để ngón tay trên cổ tay Sở Vãn Ninh rất lâu, mày nhíu ngày càng chặt, lại không hé răng nói lời nào, lòng lại càng lo lắng hơn.

Sau một lúc, hắn ngẩng đầu lên: "Thỉnh bệ hạ ra ngoài phòng chờ."

Sắc mặt Đạp Tiên Quân sầm lại, nhưng cũng không cãi cọ, chỉ hỏi: "Y có thể tỉnh lại không?"

"Không biết."

"Không biết? Ngươi là dược tu mà không biết?"

"Bệ hạ sốt ruột như vậy, không biết đã quá muộn rồi sao?"

[Nhiên Vãn] KÝ ỨCNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ