Chương 14

3.6K 188 18
                                    

Sở Vãn Ninh chìm vào trong giấc ngủ, triền miên trong giấc mộng, tựa hồ mất hết ý thức, chỉ cảm thấy có bóng người lắc lư trước mắt. Mỗi ngày y bị nhét mấy chén thuốc, từng muỗng từng muỗng vào miệng, chỉ thoáng chốc có chút tỉnh lại rồi lại ngất đi, ủ rũ nằm trên giường.

Y ngủ rất lâu, mộng cảnh cũng không ồn ào như trước mà tĩnh lặng, không phải đề phòng cẩn mật mà buông lỏng. Trong không gian này, y không cần suy nghĩ, không cần lo lắng, không có bi thương, chỉ còn lại bàn tay ai đấy lôi kéo y, nắm chặt không buông.

Dường như có người thường thường đến cạnh, ôm y vào lòng, thủ thỉ những câu chuyện cũ từ xa xưa.

Là ai vậy?

Y không biết, cũng không muốn biết.

Khi tỉnh lại, chân trời xa xa đã hửng nắng. Y nhìn ra cửa sổ, nhìn trời đất bao la không phương hướng, mặt trời giãy giụa mọc, thoát khỏi mảng tuyết trắng xoá tuyệt vọng.

Vết thương lớn nhỏ nhẹ nhàng dữ tợn vẫn chưa thể kết liễu y, vẫn không thể cắt đứt nổi hơi tàn này.

Đèn trong phòng không tắt, ánh mắt y tản ra xung quanh, trông thấy Mặc Nhiên đang nằm bên cạnh, nghiêng người quay vào mình.

Y thấy có chút ngoài ý muốn.

Y nghiêng người qua, lẳng lặng nhìn hắn, nhìn khuôn mặt thiếu sức sống của hắn, sống mũi thẳng của hắn, nhìn người đã rất lâu không gặp sau một giấc mộng thật dài.

Trời đông dần hửng sáng, người trước mặt nhập nhèm mở mắt, trông có vẻ vẫn còn buồn ngủ.

Đạp Tiên Quân mở to mắt, thấy Sở Vãn Ninh đang nhìn mình, giống như trong mộng suốt bao ngày nay, lại cười khổ, thở dài: "Lại mơ tới ngươi rồi..."

Hắn vuốt mi tâm, tự nhủ: "Sở Vãn Ninh, xem ra bổn toạ thật sự có chút nhớ ngươi."

Có bàn tay nhẹ nhàng luồn vào chăn kéo nhẹ tay áo hắn.

Cảm giác quá thật rồi!

Trái tim Đạp Tiên Quân nảy lên, hắn bật dậy, nhìn người bên cạnh đang chằm chằm nhìn hắn.

Hắn véo tay mình một phát, đau quá.

Cho nên, là thật?

Đầu ngón tay hắn run run, chọc chọn trán của Sở Vãn Ninh.

"Tỉnh rồi?"

Sở Vãn Ninh gật đầu nhẹ.

"Có không thoải mái ở đâu không?"

Sở Vãn Ninh lắc đầu.

Đạp Tiên Quân biết hiện giờ y vẫn rất yếu, không có sức lực nhiều, cũng không dám manh động gì, chỉ là sự vui sướng trong lòng không ngừng được, như thác đổ xuống núi, vừa mừng rỡ vừa kích động. Khoé miệng không nhịn được nhếch lên vui vẻ.

Sở Vãn Ninh còn chưa lấy lại tinh thần, vẫn im lặng như trước.

Y nghe thấy Mặc Nhiên thì thầm với mình: "Ta biết ngươi sẽ không chết, ngươi làm sao có thể chết được chứ?"

Ánh sáng trong mắt Mặc Nhiên chuyển động, cười cười, nước mắt tràn qua khoé mắt.

Cảnh trước mắt mơ mơ ảo ảo hơn trong mộng, Sở Vãn Ninh không hiểu, nếu như y chết Mặc Nhiên không phải nên mừng rỡ vui vẻ ư, ít nhất cũng không khổ sở đau buồn như này chứ?

[Nhiên Vãn] KÝ ỨCNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ