Chương 18.1

2.3K 167 26
                                    

Một câu của Đạp Tiên Quân làm cho Sở Vãn Ninh đơ ra nửa ngày, y còn không kịp rõ là Mặc Nhiên say hay mình say, liền bị Mặc Nhiên lôi lôi kéo kéo mang về bàn.

Chờ y xốc lại tinh thần, Đạp Tiên Quân nhìn y cười cười, làm như không có chuyện gì từng xảy ra.

Nghĩ đến việc mình quá dễ dãi với hắn, để hắn dụ dỗ làm mấy chuyện này, y càng cảm thấy giận, liếc tên Đạp Tiên Quân kia.

Đạp Tiên Quân lại cười một cách tráo trở hơn.

Sở Vãn Ninh không muốn nói nữa, vẻ mặt u ám nhìn vào bát rượu trước mặt, buồn bực uống một ngụm lớn.

Da mặt người kia quả thực rất dày.

Những người hầu đã quay trở lại, mang theo hà hoa tô năm cánh đã làm từ trước dâng lên. Đạp Tiên Quân đưa đến trước mặt y, giọng nhẹ nhàng: "Đừng giận nữa, ăn một chút đi."

Ha, cười nhạo y lâu như vậy rồi muốn mua chuộc bằng vài chiếc bánh ngọt?

Y không thèm nhìn.

Đạp Tiên Quân để bánh sang một bên.

Rượu nhấp vào môi, bờ môi bị tên chó kia gặm nhấm đã hơi xót, y nhíu mày, theo bản năng uốn lưỡi liếm qua bờ môi.

Đạp Tiên Quân liếc qua bờ môi đỏ mọng bị mình cắn kia. Hắn muốn cười nữa, nhưng lại không dám chọc giận người kia. Hắn nhịn cười không thở nổi, sặc rượu trong họng, dù cố nhịn nhưng vẫn ho sặc sụa.

Sở Vãn Ninh nhìn tên chó trước mặt đang cố nhịn cười đểu mình, lại càng tức hơn.

Y trầm giọng tức giận: "Ngươi sặc chết luôn đi!"

Khi Đạp Tiên Quân có thể mở miệng nói lại lần nữa, hắn thuận nước đẩy thuyền, cười cười dỗ dành: "Sư tôn, ngươi cảm thấy tốt hơn chưa?"

"Ta rất vui." Sở Vãn Ninh nghiến răng.

Đạp Tiên Quân nhẫn nhịn, chậm rãi ngừng cười, lười biếng chống tay lên đầu.

"Không phải ngươi không vui sao? Ta muốn làm ngươi vui vẻ thêm một chút."

"Trêu chọc ta rất vui phải không?"

"Ha ha ha, rất vui luôn. Sư tôn, ngươi cuối cùng cũng giống người bình thường một chút."

"Ngươi cũng không biết, ngươi đã từng là người như..."

"Như thế nào?"

Đạp Tiên Quân lắc đầu, cười mỉm: "Không, ngươi sẽ tức giận nếu ta nói đó."

"Ngươi nói hay không nói?" Sở Vãn Ninh nheo mắt lại, ánh sáng nguy hiểm lướt qua mắt phượng.

"Ừm... như khúc gỗ vậy."

"Mặc, Vi, Vũ!" Mạch máu trên trán Sở Vãn Ninh giật lên.

"Ha ha ha, thấy chưa, đúng như vậy đó. Sư tôn, đây chính là cách ngươi từng dạy ta khi xưa." Hắn cười ầm lên, hai gò má bừng lên vì rượu.

[Nhiên Vãn] KÝ ỨCNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ