Đạp Tiên Quân nhìn bóng dáng kia, cảm thấy dường như sắp chết nên mới sinh ra ảo tưởng, quân lại hiện về, phút chốc không phân rõ thực ảo.
Hoa Bích Nam cũng có chút kinh ngạc, thậm chí còn nghĩ đạo linh lực vừa mới ngăn cản hắn chỉ là ảo giác. Hắn xoay tay dừng thao túng cổ hoa, ung dung đối mặt nam nhân áo trắng kia: "Sư tôn, từ khi chia tay đến giờ người không có vấn đề gì chứ?"
Sở Vãn Ninh liếc xéo hắn, ánh mắt lạnh lẽo, cũng không muốn nói nhiều lời.
Y tiến thẳng đến bên cạnh Đạp Tiên Quân, quỳ xuống ôm người dựa vào trong ngực, nhanh chóng điểm một vài huyệt đạo.
Lực đạo không hề nhẹ nhàng, Đạp Tiên Quân tỉnh táo lại, trông thấy Sở Vãn Ninh toàn thân ướt đẫm đang ôm hắn, bờ môi lạnh lẽo tái nhợt.
"Vãn Ninh..."
Nói xong hai chữ này, cổ họng hắn đã nghẹn ngào, không thể nói thêm từ nào nữa.
Hắn không muốn khóc trước mặt Sở Vãn Ninh, hắn đã hại y đến như thế, còn có tư cách gì khóc lóc?
"Là ta."
Sở Vãn Ninh vẫn trước sau bình thản như vậy.
Khắp mặt Đạp Tiên Quân là máu, Sở Vãn Ninh muốn lau cho hắn một chút, da thịt vừa chạm vào nhau, Đạp Tiên Quân mới nhận ra đầu ngón tay y lạnh như vậy, buốt như thế...
Máu rất nhiều, Sở Vãn Ninh không có cách lau sạch được, y chỉ biết dùng sức chà lên, tưởng chừng muốn cọ rớt một mảng da.
Đạp Tiên Quân nhìn bàn tay luống cuống của y, trong trái tim đắng chát sinh ra chút ấm áp, âm thanh hắn như đùa cợt: "Đừng chà nữa, chà nữa da mặt sẽ rách đó."
Sở Vãn Ninh dừng tay, giương mi mắt, đôi mắt phượng nén giận nhìn hắn chằm chằm.
Nhìn ánh mắt đấy, trong lòng Đạp Tiên Quân đau đớn, trong cổ lại có bọt máu dâng lên, hắn cưỡng ép nuốt xuống, vờ như không có chuyện gì: "Ngươi không ở lại Hồng Liên Thuỷ Tạ, chạy đến đây làm gì?"
"Ta không đến, còn có thể gặp lại ngươi sao?"
Đạp Tiên Quân cười: "Bổn toạ chết rồi, không còn ai bắt nạt ngươi nữa, ngươi nên vui mừng mới phải."
"Có ta ở đây, ngươi sẽ không chết."
Đạp Tiên Quân híp mắt nhìn y, cười nhạo một chút: "Còn coi mình là thần minh cứu rỗi sao? Ai cần ngươi cứu ta, ngươi đi đi, bổn toạ hận ngươi cả đời, trước khi chết không muốn nhìn thấy ngươi."
"Ta không đi." Ánh mắt Sở Vãn Ninh cố chấp lại quật cường, nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Sở Vãn Ninh, ngươi cho rằng ngươi là ai? Bổn toạ sớm đã cực kì chán ghét ngươi, không cần ngươi giả vờ đối tốt với ta!"
"Ngươi thích ai ghét ai là chuyện của ngươi, ta không đi."
"Vậy ngài muốn ta còn phải đa tạ Bắc Đẩu Tiên Tôn ngài lòng tràn đầy điều thiện, lấy ơn giúp oán sao?
"...."
Sở Vãn Ninh không tiếp tục lên tiếng, chỉ cắn môi dưới, đứng lặng như tảng đá.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Nhiên Vãn] KÝ ỨC
FanfictionKiếp trước, Đạp Tiên Quân x Sở phi. Chân tướng đều giải quyết ở kiếp trước. Ăn dao rất nhiều, có kẹo nhưng ít lắm. Tác giả: http://asia273648.lofter.com/ Chính truyện 30 chương BE, 3 ngoại truyện HE nên cứ coi là HE nha :))) Chuyển ngữ bởi tôi. Có...