Chương 4

2.7K 192 25
                                    

"Cái gì? Cậu kết... " Uông Trác Thành khiếp sợ che miệng đứng lên, ánh mắt tràn ngập dáng vẻ không thể tưởng tượng được, như bị một trận sấm đùng đùng giáng xuống, trong đầu đột nhiên trống rỗng.

Vương Nhất Bác nhìn mọi người xung quanh, phát hiện họ đều đang chú ý đến bên này, cậu đứng dậy ấn vai người đối diện, lên tiếng: "Cậu ngồi xuống, đừng kích động như vậy, tôi và anh ta đều là hai bên có lợi. Tôi giúp anh ta diễn kịch trước mặt ông ngoại, anh ta sẽ giúp tôi chữa bệnh cho bà nội."

Uông Trác Thành đưa tay đỡ trán: "Chờ tôi tiêu hóa cái đã, đây chắc không phải là phim tình cảm cẩu huyết hợp đồng kết hôn gì gì đó đâu đúng không?"

"Cứ cho là vậy đi."

"Nam nhân kia là ai vậy? Vương Nhất Bác à Vương Nhất Bác, cậu... tôi nên nói cậu thế nào mới phải đây. Cậu còn chưa hiểu rõ người ta đã đi ký giấy hôn thú rồi, chờ bà nội tỉnh lại xem có đánh gãy chân cậu không!" Uông Trác Thành không khỏi lắc đầu.

"Tổng giám đốc tập đoàn Tiêu thị - Tiêu Chiến. Dù sao cũng chỉ là hợp đồng thôi, không cần phải hiểu rõ. Được rồi được rồi, cậu nghĩ bà nội là cậu sao, suốt ngày chỉ biết đánh gãy chân người khác." Thiếu niên gắp cho Uông Trác Thành một cái đùi gà.

"Cậu yên tâm, đến lúc tôi hoặc anh ta gặp được người trong mộng thì sẽ ly hôn thôi."

"Nếu cậu thích anh ta thì sao? Đến lúc đó phải làm sao?" Đối phương đột nhiên nghiêm túc hỏi.

"Cậu xem phim tình cảm cẩu huyết cũng nhiều quá rồi, sẽ không đâu."

"Tốt nhất cậu nên quản tim mình cho chặt, căn cứ theo diễn biến của mấy bộ phim tình cảm cẩu huyết thì hoặc là cậu, hoặc là anh ta sẽ..."

Vương Nhất Bác vỗ nhẹ lên bàn, cắt lời Uông Trác Thành: "Được rồi, ngậm miệng, không có đâu. Ăn xong tôi sẽ đi thăm bà nội."

-----

Phòng VIP 318, bệnh viện.

Tiêu Chiến ôm một bó hoa bước đến phòng bệnh, cắm hoa vào bình rồi ngồi cạnh giường. Anh nhìn lão nhân gia còn đang nằm im bất động, tuy trên mặt đã đầy những nếp nhăn nhưng vẫn có thể lờ mờ nhận ra bà lúc trẻ rất xinh đẹp.

Thanh niên cầm khung hình trên bàn lên, trong ảnh chính là nam hài khi còn bé cùng bà nội. Đứa nhỏ mặc một chiếc áo sát nách xanh lá được bà ôm vào lòng, nụ cười trên môi vô cùng chất phác.

Tiêu Chiến không kiềm được thốt lên: "Hồi bé cười rất dễ nhìn, trưởng thành rồi lại không thích cười nữa."

Dù lúc bạn nhỏ không cười nhìn rất thanh lãnh, nhưng một khi cười lên liền có thể làm tan chảy lòng người.

"Lăng trợ lý, ánh sáng của phòng này không tốt, gọi người đổi sang phòng nào có ánh nắng đầy đủ hơn, bệnh nhân rất cần phải ở những nơi như vậy." Anh thả khung hình xuống, nhìn quanh một vòng rồi nói với trợ lý bên cạnh.

"Vâng."

"Được rồi, đi thôi." Vương Nhất Bác và Uông Trác Thành bước ra khỏi cửa tiệm, tay ôm một bó hoa thật đẹp đến bệnh viện.

[ZSWW/Edit] Ngoại lệ duy nhất (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ