Chương 7

2.5K 186 32
                                    

Lại là một buổi sáng tỉnh dậy trong vòng tay Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cũng không quá thẹn thùng như lúc đầu mà còn cảm thấy rất bình thường. Dù sao ngủ nhiều rồi liền thành quen, ngược lại xấu hổ chẳng khác nào mình đang làm màu.

Thiếu niên ngẩng đầu nhìn nam nhân còn đang say giấc đến thất thần. Cậu vô thức đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt anh, một đường từ khóe mắt đến sống mũi cao, sau cùng lại chạm đến nốt ruồi nhỏ dưới cánh môi hồng nhuận: "Lông mi dài thật, mũi cũng thẳng nữa, người này ăn cái gì mà lớn lên lại có gương mặt đẹp đến mức thần tiên cũng phải ganh tị vậy."

"Sờ đủ chưa?" Tiêu Chiến chuẩn xác bắt lấy tay nam hài, chậm rãi mở mắt, đôi con ngươi xinh đẹp còn ngậm lấy ý cười trêu chọc.

Vương Nhất Bác bẹp miệng giằng tay ra, nhíu mày: "Anh đã tỉnh rồi mà còn giả vờ, đồ lừa đảo!"

"Nếu không giả bộ một chút thì làm sao nghe được em nói gì, lại còn có người nào đó cũng lặng lẽ chiếm tiện nghi tôi vậy nhỉ?" Thanh niên ngồi dậy, quay sang nháy mắt với bạn nhỏ một cái, dáng vẻ rất giống một tên vô lại, lưng tựa vào đầu giường.

"Đồ lừa đảo!" Thiếu niên cắn răng phun ra mấy chữ, vừa dứt lời liền vén chăn muốn rời giường, cậu cũng không định đáp lại vấn đề chiếm tiện nghi của ai kia. Nào ngờ chưa kịp thò chân, cổ tay cậu liền bị người lớn hơn kéo về, anh đè nam hài xuống giường, hai người bốn mắt nhìn nhau. Đôi con ngươi trong veo của Vương Nhất Bác phản chiếu rất rõ gương mặt Tiêu Chiến, cậu lắp bắp: "Anh...anh... anh muốn làm gì?"

"Em thấy tôi muốn làm gì?"

"Anh đã nói sẽ không chạm vào tôi mà." Thiếu niên cố vùng vẫy nhưng không thể tránh thoát, sức của người lớn hơn thật sự rất mạnh.

"Sao tôi không nhớ nhỉ?" Thanh niên nhếch môi, tay chống xuống giường cạnh đầu nam hài, ánh mắt tràn đầy ý cười chăm chú nhìn người nhỏ hơn.

Vương Nhất Bác trừng mắt nói: "Tiêu Chiến, anh mau buông tôi ra, nếu không tôi sẽ tức giận đó!"

Anh nhẹ điểm tay lên chóp mũi cậu, giọng nói vô cùng ôn nhu: "Không ngoan chút nào, gọi một tiếng Chiến ca, tôi liền thả em."

"Không gọi!" Thiếu niên thầm mắng nam nhân mấy trăm lần, ngạo kiều quay mặt đi chỗ khác.

"Được, không gọi đúng không, tính cả hôm trước cộng thêm hôm nay, em đã hai lần phi lễ tôi, bây giờ tôi phi lễ ngược lại cho công bằng đi..."

Nam hài hoảng sợ mở to mắt, thấy gương mặt thanh niên cách mình ngày càng gần, cậu nhanh chóng cầu tha thứ: "Chiến ca Chiến ca Chiến ca Chiến ca..."

"Vậy mới ngoan chứ." Tiêu Chiến hài lòng cười thành tiếng, đưa tay nhéo nhéo má sữa của người dưới thân rồi thả cậu ra, đứng dậy đi vào phòng tắm: "Phải rồi, hôm nay em không có tiết đúng không?"

Vương Nhất Bác vừa được giải thoát thở phào một cái, cậu ngồi dậy nhẹ gật đầu rồi vội vàng chạy trốn, nhanh như chớp phóng xuống lầu.

Sau đó thanh niên xuống nhà ăn sáng xong cũng liền đi làm.

Lăng trợ lý ngồi bên ghế lái mở miệng hỏi: "Tiêu tổng, sao hôm nay ngài xuống trễ vậy?"

[ZSWW/Edit] Ngoại lệ duy nhất (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ