Kim Tại Hưởng với Mân Doãn Khởi trở về nhà, mẹ Mân loay hoay trong bếp, ba Mân cấm mặt vào tờ báo trên tay. Mân Doãn Khởi vào với mẹ Mân, Kim Tại Hưởng ra ban công nghe điện thoại.
"Kim tổng, ngài thật sự không về? ". Mục Thanh hỏi, giọng điệu uể oải không sức lực.
Kim Tại Hưởng không vội trả lời, nghe giọng điệu của y cơ hồ có thể tưởng tượng ra cảnh Mục Thanh quỳ xuống ôm chân hắn khóc lóc cầu cứu.
"Không phải rất rõ rồi sao?". Kim Tại Hưởng hỏi lại.
Mục Thanh nghe câu này tựa hồ hy vọng mỏng manh bị chặt đứt, trực tiếp trút hơi thở cuối cùng không lưu luyến nhân gian.
"Kim tổng ngài quá vô tâm!!! ". Mục Thanh dùng sức bình sinh gào lên giống như oán phụ, Kim Tại Hưởng chỉ rời công ty hai hôm, Mục Thanh thiếu điều sống dở chết dở. "Lão phu nhân đã giận đến muốn bốc khói ở văn phòng của ngài rồi, cơ hồ muốn hung cả Kim Thị trong khói đến chết".
Mục Thanh che miệng nhỏ giọng nói qua điện thoại, mắt liếc nhìn cửa phòng đóng chặt.
Những nhân viên ở phòng khác cũng nhịn không được đưa ánh mắt cầu cứu y, ý muốn Mục Thanh khuyên nhủ Kim Tại Hưởng trở về Kim Thị. Mục Thanh cười gượng một cái, y nhìn phòng làm việc bốn mặt bằng kính trong suốt đùng một cái thành một cái lồng chim không hơn. Mục Thanh xoa xoa mi tâm.
"Cứ để bà ấy tức giận". Kim Tại Hưởng giống như nghe không lọt lỗ tai.
"Tất nhiên ngài sẽ thấy việc Kim phu nhân tức giận là bình thường và ngài không có ở đây, người chịu trận là chúng tôi, Kim tổng, tôi lạy ngài 1001 cái, chỉ mong ngài thương tôi bằng 1/100 phần ngài thương cậu trai kia". Mục Thanh khổ sở kêu lên, y đã không thể chịu đựng thêm được nữa.
Bình thường Mục Thanh hay lén lút trách móc Kim Tại Hưởng thích trêu hoa ghẹo nguyệt, ăn chơi đàn đúm, không lo công việc. Nhưng y đã không biết tốc độ xử lý văn kiện của Kim Tại Hưởng y đã sớm không theo kịp. Bây giờ càng không biết được, mỗi ngày văn kiện chất đống như núi, Kim Tại Hưởng làm thế nào giải quyết. Mục Thanh trong lòng ngưỡng mộ, muốn quỳ xuống gọi Kim Tại Hưởng một tiếng Kim Tổng đại nhân!!!
"Cậu là thư ký của tôi, mới hai ngày đã kêu trời oán đất? Thiết nghĩ khi tôi trở về, có nên đổi thư ký không? ". Kim Tại Hưởng tất nhiên không dễ thương lượng, hắn vờ nghiêm giọng, uy hiếp.
"Cái... Cái đó, ngài bỏ bê công ty đã đành bây giờ còn muốn dùng quyền đàn áp nhân viên? ". Mục Thanh giật khoé môi.
"Cậu nói đúng rồi, tôi có quyền đàn áp nhân viên". Kim Tại Hưởng tỉnh bơ trả lời, cho một tay vào túi, tâm tình phi thường tốt nhìn người gặp nạn.
Mục Thanh trước kia mỗi ngày ở công ty, qua qua lại lại trêu ghẹo mấy em tiếp tân dưới sảnh mặt đỏ tai hồng, rảnh rỗi quá còn kiếm người buôn dưa lê, bác bảo vệ hay cô lao công cũng không xa lạ đối với y. Thậm chí những việc liên quan đến Kim Tại Hưởng, đương sự là hắn còn chưa bắt được hơi, Mục Thanh đã biết từ gốc đến rễ.
"Ha ha... Kim tổng, cứ khéo đùa! ". Mục Thanh biết Kim Tại Hưởng nói được làm được, không dám cùng hắn nói mấy lời khiến người ta bệnh tim này, trực tiếp cúp máy. Y nhìn văn phòng của Kim Tại Hưởng, lại nghĩ đến vẻ mặt như muốn tàn sát sinh linh của mẹ Kim, vô thức lạnh sống lưng.
![](https://img.wattpad.com/cover/242327261-288-k715902.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Taegi] Dây Dưa Không Dứt
FanfictionBọn họ rõ là người yêu cũ nhưng thích thì tìm đến nhau thôi... Chào mừng Taegistan 💜 ______ Truyện được lấy bối cảnh ở Bắc Kinh. Có nhiều tình huống cẩu huyết cân nhắc trước khi đọc! Cre bìa truyện : twt @dblacat_