Những ngày sau đó của Seokjin trôi qua rất chật vật. Những hạng mục mà tập đoàn họ đầu tư nếu không đổ bể thì cũng gặp phải trục trặc, các cổ đông lại liên tục vướng vào bê bối chính trị, cổ phiếu họ thải ra không có ai mua lại, trở thành một đám giấy vụn trên sàn giao dịch. Các đối tác thấy hiện trạng của Kim thị không ổn thì ra sức chèn ép, vài người còn nhất quyết muốn huỷ hợp đồng.
Seokjin bấy giờ bỏ hết mặt mũi mò tới chỗ người quen để nhờ giúp đỡ, nhưng không hiểu sao vừa đến cửa đã bị họ lấy đủ lý do không tiếp. Bạn bè thân thiết trong giới, giao du hơn mấy năm cũng nhắm mắt làm ngơ trước những khó khăn của Kim gia, và dù Seokjin có trực tiếp gọi diện thì họ cũng từ chối, bảo mình không giúp được gì.
Nhân viên trên dưới công ty thấy tình hình hiện tại của tập đoàn không mấy khả quan nên cứ cách vài ngày liền có một người xin thôi việc, chạy đi tìm chốn nương thân khác. Seokjin nghĩ cách thoát ra mà đau cả đầu, cơm trưa thư ký mua cho cũng không kịp ăn, mỗi tối lại phải cung kính bồi rượu những đối tác ít ỏi còn lại của mình, làm đủ trò tiêu khiển để mua vui cho họ.
Vốn là kẻ đứng đầu thương trường một thời, nhưng giờ phút này Seokjin lại chật vật đến không sao tả được. Lúc người khác tan làm trở về anh vẫn còn ở công ty giải quyết công việc, lúc người khác chăn gối nệm êm anh mới say xỉn lết được đến cửa nhà.
Taehyung có gọi điện hỏi thăm hiện trạng của Seokjin, còn nói mình có thể về gánh cho anh một phần. Thế nhưng sau tất cả những chuyện mà Seokjin đã làm với Taehyung thì anh lấy đâu ra mặt mũi để nhờ vả em trai mình nữa. Thế nên anh nhất quyết từ chối, không muốn lôi Taehyung vào đống đổ đốn của bản thân.
Những ngày khổ sở cứ thế kéo dài miên man, mãi cho đến một hôm Seokjin đang làm việc thì cảnh sát lại bất ngờ tìm đến công ty, nhất quyết bắt giam anh mà không nói nửa lời.
Seokjin bị bọn họ thô lỗ lôi đi trước mặt bao nhiêu người, hai tay đeo còng sắt cũng không hề che đậy, như một bằng chứng quá đỗi chân thật để tố cáo tội trạng của kẻ đứng đầu Kim gia.
Cảnh sát kết luật số hàng trắng bên trong hai sòng bài kia là do Seokjin mua về để trao đổi với khách hàng, cũng không e ngại mà đem tin này đưa cho truyền thông, để họ lan ra khắp nơi, chiếm đóng đầu báo một thời gian dài.
Phân nửa nhân viên vì hay tin ông chủ của họ làm ăn không sạch sẽ liền quyết định đình công không đi làm, cũng có rất nhiều người không thèm nộp đơn mà thẳng tay nghỉ việc. Trên dưới công ty bấy giờ cứ như rắn mất đầu, loạn cào cào cả lên.
Thư ký thông báo với Seokjin về việc giá cổ phiếu liên tục tụt giảm, đồng thời những đối tác cuối cùng cũng dứt áo ra đi. Nhà cửa xe cộ cùng tất cả tài sản của Seokjin đã sớm bị anh đem đi thế chấp, hiện tại không còn gì để dùng được nữa.
Sau vài ngày im lặng trong phòng tạm giam, cuối cùng Seokjin cũng quyết định bỏ xuống sự cứng đầu của mình, nhờ cảnh sát liên lạc với Namjoon...
...
Trái ngược hoàn toàn với bộ dạng tiều tụy vì ăn ngủ thất thường của Seokjin, Namjoon không hề bạc đãi chính mình. Dù tình hình hiện tại của Kim gia đang rất tệ thì gã vẫn giữ nguyên phong thái của kẻ có tiền, trên người là tây trang phẳng phiu cùng phụ kiện đắt đỏ, chẳng giống một kẻ đang trên bờ vực phá sản chút nào.
