Chu Lâm Duyên biết Tô Tiêu Tiêu sợ tối, anh kéo cô đến trước mặt, "Đi theo tôi."
Giọng nói trầm thấp lại làm người ta phá lệ an tâm.
Tuy rằng vẫn nhìn không thấy, nhưng Tô Tiêu Tiêu không cảm thấy sợ như lúc nãy nữa, cô giống như cái đuôi nhỏ đi theo phía sau Chu Lâm Duyên, đôi tay gắt gao nắm quần áo anh, anh đi một bước cô liền đi theo một bước, anh dừng lại cô cũng lập tức dừng lại, mỗi lần như vậy tim đều nhảy lên, khẩn trương hỏi, "Sao...làm sao vậy?"
Chu Lâm Duyên quay đầu lại thì phát hiện cả người cô đều đang căng thẳng tránh ở phía sau anh, đôi tay gắt gao nắm quần áo và nhìn xung quanh, có lẽ không nghe thấy anh không trả lời cô lại càng khẩn trương hơn, "Chu...Chu tổng, làm sao vậy ?"
Chu Lâm Duyên nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, đặc biệt bình tĩnh nói, "Cũng không có gì, chỉ là vừa rồi hình như tôi thấy có thứ gì đi ngang qua."
Tô Tiêu Tiêu: "..."
Tô Tiêu Tiêu sợ tới mức tim đều ngừng đập, thanh âm đều phát run, "Cái...Cái thứ gì cơ?"
"Tôi cũng không biết, giống như là một bóng dáng màu trắng."
"Trắng...là bóng dáng màu trắng sao "
"Ừ."
Tô Tiêu Tiêu bị dọa đến choáng váng, cô cắn chặt môi, thân thể vô ý thức dựa càng gần Chu Lâm Duyên, cũng đem quần áo nắm chặt hơn, giọng nói giống như sắp khóc, "Chu tổng...anh đừng làm tôi sợ."
Chu Lâm Duyên rốt cuộc nhịn không được cười nhẹ một cái nói, "Lừa cô thôi."
Anh đưa điện thoại bỏ vào túi quần, nói, "Di động không còn pin, trời quá tối chúng ta cũng không có biện pháp tìm."
Anh nói xong một lát cũng không nghe thấy Tô Tiêu Tiêu nói chuyện.
Chu Lâm Duyên ở trong bóng tối nhìn cô, trầm mặc vài giây anh thấp giọng hỏi, "Cô khóc sao?"
Tô Tiêu Tiêu lắc đầu, "Không có."
Chu Lâm Duyên ‘ừ’ một tiếng, "Bây giờ cũng quá muộn rồi, hôm nay chúng ta không trở về nội thành, trong núi có khách sạn, đêm nay chúng ta liền ở bên này."
Tô Tiêu Tiêu gật gật đầu.
Hai người hướng trên núi đi lên, trong núi càng ngày càng yên tĩnh, gió thổi ở bên tai làm người sởn tóc gáy, Tô Tiêu Tiêu đi theo bên trái Chu Lâm Duyên ngón tay gắt gao túm tây trang anh.
Cũng may đi không lâu cô liền nhìn thấy ánh sáng.
Trên núi có mấy khách sạn nhỏ ở liền kề nhau, trong rừng có ánh đèn sáng chói.
Vì gần đây thời tiết quá nóng, cho nên có rất nhiều người lên núi tránh nóng, hai người hỏi qua vài khách sạn đều không có phòng trống.
Hỏi đến khách sạn cuối cùng ở trong rừng trúc, nhân viên lễ tân mỉm cười nói: "Chỗ chúng tôi còn có một phòng giường lớn."
Tô Tiêu Tiêu há hốc mồm nhìn nhân viên lễ tân, không chờ cô phản ứng lại Chu Lâm Duyên đã đem chứng minh thư ra, "Chúng tôi lấy phòng này."
BẠN ĐANG ĐỌC
[FULL] - Nghe Nói Tổng Tài Thầm Yêu Tôi
RomanceTác giả: Nghê Đa Hỉ Thể loại: Ngôn Tình, Hiện Đại, Đô Thị Tình Duyên, Sủng, Ngọt, Tình Yêu Văn Phòng ▪ Văn án: Tô Tiêu Tiêu nghỉ phép ở nhà một khoảng thời gian, bỗng nhiên bị Chu Lâm Duyên rủ cùng tới Tây Châu công tác. Vào buổi sáng ngày phải l...