Chap 21: Giấc mơ kì lạ.

91 7 0
                                    

"Uông Trác Thành đã về đến Trung Quốc vào chiều 6 hôm trước, hiện giờ đang nghỉ ngơi tại khách sạn hoàng gia của thành phố!" nhìn dòng tin nhắn trên điện thoại mà Vương Nhất Bác nhíu mày. Không nghĩ hắn cuối cùng đã trở về, chắc hẳn là đã tìm thấy tin tức của Tiêu Chiến. Vậy ra người đàn ông tiếp xúc với Chiến ca hôm đó là Uông Trác Thành! Cậu đã nghi ngờ, không ngờ lại đúng như vậy.

- Vu Bân, cậu gửi thêm người đến Vương gia bảo vệ Chiến ca đi! - Cậu nhấn số gọi cho Vu Bân.

(Vu thị ngoài việc kinh doanh thì còn là tập đoàn đứng đầu Trung Quốc về an ninh bảo mật.)

- Được thôi! - Vu Bân cười - Vương tổng hôm nay lại nhờ vả đến tôi không biết trời có đổ bão không nhỉ?

- Nhiều lời! - Cậu hừ lạnh.

- Thật là lạnh lùng quá đấy! Còn lạnh hơn Tán Cẩm bao nhiêu....

- Cậu đang so sánh cái độ lạnh của cậu ấy với tớ sao?

- Hai người cậu đều vô tâm mà!

- Thế còn muốn tớ khao một bữa ở Bar Night nữa không!

- Wait, thật sao?

- Không thích thì....

- À không, sao lại không thích chứ! Ok nha, tớ sẽ gửi ngay người đến Vương gia bảo vệ chàng người yêu nhỏ của cậu, mà mời thì vẫn phải mời, đừng quên đó! - Vu Bân vội nói.

- Được! - Cậu cười rồi cúp máy.

Ngồi xuống ghế bành lớn, Vương Nhất Bác xoay ghế nhìn ra cửa kính bên ngoài. Từ đây nhìn thấy được một khoảng rộng lớn, ngoài các tòa nhà cao tầng phía xa xa còn đâu những thứ khác đều trở nên nhỏ bé đến đáng thương.

Đây là điều anh tự hào nhất! Làm một người đứng đầu Châu Á, đứng trên hàng vạn người, làm người có thể điều khiển được tất cả mọi thứ. Người ta gọi anh bằng cái biệt danh quyền lực nhất: ông vua thương trường! Đối với Vương Nhất Bác cậu, kẻ thắng làm vua, thua làm giặc.

Nhưng đâu ai biết được, đằng sau lớp hào quang sáng chói đầy quyền lực đấy thì cậu lại là con người cô đơn, thiếu thốn tình yêu thương của gia đình từ nhỏ. Khi vừa sinh ra đã mang trong mình dòng máu quý tộc danh giá, phải gánh trên vai gánh nặng là Vương gia và Vương thị.

16 tuổi đã chính thức làm tổng giám đốc điều hành tập đoàn. 18 tuổi, sau vụ tai nạn xe thảm khốc kia đã cướp mất đi sinh mạng của ba mẹ cậu. Khi đó, vì Vương lão gia cũng tuổi già sức yếu, mất đi con mình, không chịu nổi mà lâm bệnh. Vương thị liền gặp vấn đề nghiêm trọng, cổ phiếu rớt giá, nhiều công ty tập đoàn khác ra sức nhắm vào.

Để cứu nguy cho Vương thị, Vương Nhất Bác đành lên nhận chức chủ tịch - người đứng đầu của tập đoàn. Ban đầu nhận không ít lời khinh thường, mỉa mai đầy nghi ngờ của các cổ đông. Nhưng chỉ trong vòng 2 năm, không những giúp Vương thị phát triển mà còn trở thành tập đoàn kinh tế đứng đầu Châu Á.

Vương Nhất Bác trở thành người mà ai cũng ngưỡng mộ, nể phục. Nói đến cô đơn, cậu cũng đã quen. Nói đến hận thù, cậu cũng đã có. Con người với nỗi hận thù sâu sắc kẻ đã hãm hại ba mẹ mình. Cậu sẽ vẫn cứ đau khổ như thế đến khi gặp được Tiêu Chiến.

Chàng trai này xuất hiện đầy bất ngờ trong cuộc đời cậu. Gây cho cậu sự hứng thú rồi khiến cậu quên đi nỗi đau và nỗi hận thù suốt bấy lâu nay. Anh khiến cậu vui vẻ, mỗi ngày đều nở một nụ cười mà chính bản thân cậu cũng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ cười lại được như thế.

Không những khiến cậu vui vẻ, anh còn thay đổi cả con người cậu và....cả trái tim cậu. Vương Nhất Bác đã biết rằng chàng trai Tiêu Chiến này giờ đây quan trọng với mình như thế nào. Và cậu sẽ không bao giờ buông anh ra, anh chỉ có thể là của cậu.

Nghĩ vậy, khóe môi không khỏi nhếch lên một đường cong đẹp mắt. Vương Nhất Bác vuốt ve tấm hình Tiêu Chiến đang ngủ trên tay. Ánh mặt mang đầy sự dịu dàng. Cậu đã chụp trộm anh rồi in ảnh ra, cũng cảm thấy mình có chút biến thái nhưng mà thôi cũng kệ. Anh là của cậu, cậu thích làm gì thì làm chứ nhỉ?

"Thỏ con của em, em sẽ không buông anh ra đâu!"

*********************************

Tại Vương gia, phòng Tiêu Chiến.

Anh mặc bộ quần áo ngủ rộng thùng thình, nằm bệt trên chiếc giường Kingsize. Đôi mày đẹp đôi lúc nhíu lại, trán cũng nhăn nhó vài phần. Anh đang nghĩ đến người đàn ông mình gặp ở công viên hôm trước.

Người đàn ông đó....anh quen sao? Người đó còn biết tên của anh nữa? Nhưng nếu anh quen người ta thì Nhất Bác chẳng phải sẽ nói cho anh biết sao? Anh ta còn nói anh và anh ta sẽ gặp lại nhau. Và mỗi khi nhìn vào gương mặt đấy, đầu anh không khỏi đau nhức! Những cơn đau đầu sau hôm đó xuất hiện ngày một nhiều. Anh không hiểu, điều đó khiến anh thắc mắc muốn biết người đó là ai? Liệu có phải là gia đình của anh chăng? Anh có nên đi hỏi Vương Nhất Bác không nhỉ?

Cơn đau nhức đầu lại ập tới, Tiêu Chiến ngồi bật dậy, hai tay ôm đầu, miệng vì đau mà phát ra tiếng kêu đau. Anh thật muốn điên lên mà....đau chết đi được!

Lúc này, Tống Kế Dương ở ngoài gõ cửa " Tiêu công tử, tôi có chuyện muốn nói với anh, tôi có thể vào được không?" Tiêu Chiến muốn lên tiếng nhưng không hiểu sao cả người như bị rút đi sức lực, giọng nói bị nghẹn lại ở cổ không thể nào phát ra được. Anh đau đớn nhắm tịt mắt lại, vùi đầu giữa hai tay cố kìm nén cơn đau lại.

Tống Kế Dương gõ cửa mãi không thấy Tiêu Chiến trả lời. Anh nhíu mày nghi hoặc "Tôi vào đây!" nói xong anh vặn nắm cửa mở ra. Đập vào mắt anh là Tiêu Chiến nằm bệt trên sàn, hai tay ôm đầu, miệng rên rỉ, cả người đẫm mồ hôi. Tống Kế Dương hốt hoảng chạy đến chỗ anh, lay lay người anh dậy "Tiêu công tử! Tiêu công tử!" không thấy anh phản ứng gì, liền bế anh lên, đi đến phòng cấp cứu riêng ở Vương gia.

Đặt anh xuống giường bệnh, Kế Dương tính lấy máy ra gọi cho Vương Nhất Bác nhưng nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay. Giờ gọi cũng chỉ làm phiền cho Vương Nhất Bác thôi, chữa trị cho anh trước rồi báo sau cũng không muộn. Nghĩ vậy, Tống Kế Dương cất máy điện thoại vào túi áo blouse trắng, lấy thuốc điều chế cho Tiêu Chiến.

Trong giấc mơ tối mịt mù, Tiêu Chiến nhìn thấy một người đàn ông cao lớn. Hắn ta quay lưng về phía anh, cả người bao phủ trong bóng tối. Giọng nói lạnh lẽo mang chút yêu chiều của hắn ta vang lên "Chiến ca...." anh ngạc nhiên. Hắn ta....đang gọi tên anh?

Anh hét lên "Anh là ai? Sao anh lại biết tên tôi?" người đàn ông cất tiếng cười trầm khàn rồi nói "Chiến ca, chúng ta sẽ gặp lại nhau! Đợi em nhé!" rồi anh ta bước đi. Anh muốn đuổi theo nhưng đôi chân như có gọng kìm giữ lại, không thể cất tiếng cũng không thể bước đi. Cứ thế một mình trong bóng tối, ngẩn ngơ nhìn về phía người đàn ông đi mất....

Vì em, tôi thay đổiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ