Chương 92: Đoạn Vương phải cẩn thận người này [Một phiến lá nhỏ]

1.7K 66 39
                                    

Chỉ vì một câu "Theo hắn." của Sở Uyên mà chuyến hành trình này của Đoạn Bạch Nguyệt có thể nói là không gặp chút trở ngại nào, Côn Ngọc, Thúy Nhiễm, Trấn Nam, Cửu Hương.... Mỗi khi sắp đi qua một thành trấn của Đại Sở, quan viên địa phương đều là lo lắng đề phòng đêm không an giấc, chỉ sợ vị tổ tông này sẽ nhất thời cao hứng gây ra loạn tử, mà dân chúng ai nấy cũng đều cảm thấy trái tim như nhảy lên cuống họng vậy, cuộc sống yên bình trôi qua thật tốt, nghìn vạn lần đừng có đánh giặc a.

May mà thực tế xảy ra lại rất đáng mừng.

Tây nam quân đi đến đâu cũng đều là quân kỉ nghiêm minh, trật tự chỉnh tề. Ăn cơm mướn phòng ngủ đều sẽ trả tiền, có lúc còn có thể cho thêm tiền thưởng. Thậm chí lúc đi ngang qua lục độ khẩu, thấy nơi đó đang có nạn lụt, còn nghĩa khí giúp dân chúng tu sửa suốt ba ngày, để lại một xe lương thực. (độ khẩu: bến phà)

Tin tức truyền về vương thành, các lão thần trong triều thở dài ai oán, đấm ngực dậm chân. Tây Nam Vương rõ ràng là đang thu mua dân tâm, dị tâm phải diệt, dị tâm phải diệt a!

Sở Uyên ngồi trong lương đình giữa ngự hoa viên, trước mặt bày một lư hương một chén trà xanh, đang nghe cầm nương xa xa đánh đàn.

Diệp Cẩn ngồi xuống đối diện với hắn: " Hôm nay sao lại nhàn nhã như vậy? Nghe nói sáng sớm nay ngươi không thượng triều, còn tưởng là bị bệnh."

" Các lão thần trong triều kia đều đang chờ sao?" Sở Uyên mở mắt: " Đơn giản là lại muốn tấu Đoạn Bạch Nguyệt, nghe liền phiền lòng, chẳng bằng làm biếng một lần."

" Lần này cũng không thể trách mấy lão đầu kia được." Diệp Cẩn tự rót cho mình chén trà: " Ta cũng thấy rất buồn bực, vì sao ngươi có thể yên tâm về tây nam như thế?" Dù đã hỏi không biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần đều bị hắn qua loa lấy lệ vài câu rồi vẫn giấu nhẹm, cũng không ăn được viên Định Tâm Đan nào.

" Trẫm cùng Đoạn Bạch Nguyệt có minh ước." Sở Uyên đáp.

" Minh ước gì?" Diệp Cẩn lại hỏi.

Sở Uyên nói: " Minh ước là gì không quan trọng, quan trọng là dù bây giờ trẫm đem phòng tuyến lãnh thổ mở rộng, hắn cũng sẽ không thừa dịp trống rỗng mà xông vào, cho nên không cần lo lắng."

" Thật sự yên tâm như vậy sao?" Diệp Cẩn hoài nghi.

Sở Uyên nói sang chuyện khác: " Tối nay ở lại cùng trẫm ăn bữa cơm đi."

Diệp Cẩn lắc đầu: " Thiên Phong có hẹn, buổi tối ta cũng muốn đi."

Sở Uyên nhìn hắn cười.

" Cười cái gì?!" Diệp Cốc chủ ngạo kiều giận dữ: " Ta đi theo là vì ăn cơm!" Cũng không phải muốn bồi người nào đó, dù sao cũng không quen.

Cho dù đã thành thân rồi, cũng không quen.

Thật vất vả tiễn được Diệp Cẩn, Tứ Hỉ lại tới thông truyền, nói là Ôn đại nhân cầu kiến.

Đầu Sở Uyên mơ hồ phát đau, đừng nói lại là vì Đoạn Bạch Nguyệt.

" Vi thần tham kiến Hoàng thượng." Ôn Liễu Niên hành lễ.

Đế Vương Công Lược - Ngữ Tiếu Lan SanNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ