Chap 11- Jisoo Xuất Hiện

269 16 0
                                    

Bóng đen chiến tranh ngày càng rõ rệt đó cũng không gây nhiều thiệt hại cho người dân bằng nước lũ từ miền ngược ào ạt đổ về khiến tất cả mọi nơi đều ngập nước. Các vườn cây trái chìm nghỉm trong nước, chỉ có những cây to là còn có thể vươn cao tán lá. Rặng dừa thơm chỉ còn nửa thân trên ngoi trên mặt nước, cây hoàng lan cuối vườn chỉ còn cành nhánh trơ trụi. Cả vườn cam cũng đều chỉ thấy ngọn mấp mé trong nước.

Ngôi nhà kiểu Hàn truyền thống có sàn cao nên may mắn thoát khỏi nạn lụt. Việc đi lại chủ yếu dùng thuyền. Các trường học cả phổ thông lẫn đại học đều phải đóng cửa. Đồng thời, giá cả sinh hoạt tăng vọt, trong khi thu nhập của gia đình Jennie lại giảm sút. Ba mẹ con bà cháu phải dựa vào nguồn tiết kiệm trước nay để sống qua ngày, lòng cầu khẩn nước hãy rút mau. Nhưng đến khi nước rút, nó cũng cuốn theo mọi thứ, vườn tược chỉ còn trơ lại bùn đất nhão nhoét, cây trái hoa màu mất sạch chẳng còn gì. Bà Bae đưa mắt nhìn khắp vườn mà nản lòng.

“Chẳng còn gì cả, phải trồng lại hết.”

“Thôi đành vậy mẹ, mình bắt đầu lại từ đầu vậy.”

Giọng cô con gái khiến bà mẹ quay sang nhìn. Gương mặt trắng xanh toát lên nét kiên cường, gan góc, đôi môi mím chặt, đôi mắt đen to tròn ánh lên ý chí không chịu thua cuộc.

“Nhưng chờ được thu hoạch cũng còn lâu lắm.” Bà Bae lẩm bẩm.

“Mình đừng vội trồng cam mẹ ạ, vì phải nhiều năm mới cho quả. Giờ con nghĩ mình tranh thủ trồng chuối là hơn, ra buồng là có thể bán được luôn.”

“Thế trường đại học của con thì sao? Con đi xem tin tức thế nào chưa, khi nào thì trường mở cửa trở lại?”

Câu hỏi của bà mẹ làm cô gái lập tức lặng đi, đôi mắt nhìn đăm đăm về phía trước:

“Con không đi nghe tin tức gì đâu ạ.”

“Kìa... sao vậy con?”

Đôi mắt ấy quay ra nhìn mẹ, ánh lên vẻ quyết tâm, đôi môi tái tái khô khốc:

“Con nghĩ có khi... con sẽ... bỏ học...”

“Hả... tại sao?”

“Trận lụt này, con biết là mẹ phải lấy hết tiền tiết kiệm ra chi tiêu, giờ mình lại còn phải kiếm tiền để sinh hoạt và đầu tư lại cho tới khi phục hồi được vườn. Nếu con vẫn tiếp tục đi học thì mẹ sẽ làm thế nào?”

“Mẹ vẫn có thể xoay xở được mà con. Bây giờ mẹ sẽ đi vay tạm người ta một khoản tiền, đến khi nào chuối thu hoạch được thì mình trả lại người ta. Con cứ học đi, chẳng còn bao lâu nữa là tốt nghiệp rồi.”

Đôi môi tái của cô khẽ nở nụ cười chua xót:

“Khoản vay mà mẹ nói, mẹ định kiếm ở đâu ạ?... Ai ai người ta cũng như ta cả. Giờ mọi thứ đều đắt đỏ.”

Bà Bae thở dài:

“Thôi được rồi con. Con đừng vội quyết định gì ngay lập tức, từ từ nghĩ từ từ tính thì hơn. Bây giờ ta phải tìm người đến giúp chặt hết những cây cam này đi đã, rồi kiếm chuối về trồng. Mấy cây dừa ấy chịu nước giỏi thật, xoài chỉ còn lại được vài cây. Hoàng lan cũng chết, cái giống này vốn đã không ưa nước. Sầu đâu của con cũng hỏng cả.”

NGHIỆT DUYÊN - Cover - (JENSOO)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ