Chap 42

79 5 0
                                    

Tiếng đạn rít vẫn rào rào không ngừng cùng những tiếng nổ vang rền khiến mặt đất rung chuyển như đổ ập xuống. Kim Jisoo ấn mái đầu bé nhỏ sát vào ngực, nghiêng mình che chở cho cô gái mà không mảy may nghĩ đến những nguy hiểm có thể xảy ra với bản thân.

“Cúi xuống. Chắc chúng đang ném bom bờ bên kia, nhưng cũng có thể sẽ lệch sang phía bên này, hoặc cố tình ném vào xưởng đóng tàu. Lúc này lại đang có nhiều tàu đỗ rải rác mới dở chứ.”

Vừa nói, Kim Jisoo vừa ngước lên đôi mắt quan sát những chiếc máy bay đang lượn vòng tấn công, nhưng cành lá ngọn cây ken dày khiến chị nhìn không rõ, chỉ thỉnh thoảng thấy bóng những khối kim loại loa lóa phản chiếu qua những luồng nắng rọi xuống. Tiếng động cơ gào rú, xen lẫn tiếng xả đạn súng máy và tiếng súng đáp trả cùng với tiếng bom nổ vang lên liên tu bất tận.

“Hôm nay chúng tấn công mạnh đấy. Cô có sợ không?”

Kim Jisoo cúi xuống hỏi vẻ lo lắng, nhưng chỉ thấy mái tóc rối đang nép vào vai mình không chịu rời, bàn tay trắng thon dài bám chặt lấy bắp tay chị như muốn được bảo vệ, bao bọc. Cảm giác ấm áp lặng lẽ lan tỏa xâm chiếm trái tim chị. Cánh tay ấy ôm lấy cô càng thêm nâng niu trân trọng, như đang gìn giữ một đồ vật quý giá vô ngần.

“Đừng sợ, tôi còn ở đây thì không có chuyện gì đâu.”

Chị cam đoan chắc nịch, nhưng cô dường như không nghe thấy bởi còn bận nhắm mắt bịt tai không muốn nghe hay nhìn gì hết. Những âm thanh vang rền và cảm giác mặt đất chao đảo vẫn từng đợt lúc xa lúc gần.

“Cô đứng dậy chạy nổi không? Chúng ta nấp dưới ngòi cạn thì an toàn hơn ở đây. Khu này mà trúng bom thì khó tránh mảnh bom văng lắm.”

Jennie không trả lời, cũng không có dấu hiệu thay đổi tư thế. Kim Jisoo lo lắng ngước nhìn bầu trời lần nữa. Kinh nghiệm trong quân ngũ đã dạy chị rằng, khi máy bay oanh tạc rút lui nhường chỗ cho đợt không kích mới chuẩn bị tấn công vào mục tiêu chính là khoảng thời gian có thể di chuyển tìm chỗ trú ẩn.

“Ta đi thôi, không máy bay lại nã đạn lượt nữa.”

Jisoo nhỏm đứng đậy, nhưng cô gái đã níu lấy.

“Đi đâu ạ? Đi đâu cơ? Úi chúng lại đến rồi. Còn bà với mẹ thì sao?”

“Phải đi mau lên. Chỗ này không an toàn. Đứng dậy chạy nhanh lên!”

“Đi đâu cũng thấy máy bay khắp trời. Chúng đến nữa kìa.”

“Cô cứ chạy theo tôi.”

Kim Jisoo choàng tay quanh eo cô gái, nửa kéo, nửa dìu, dẫn cô chạy nhanh trên lối đi nhỏ hẹp. Tiếng động cơ máy bay ầm ầm vang dội, cành lá ngọn cây gẫy răng rắc rơi rào rào khiến tai ù đi.

“Cẩn thận, đạn súng máy! Chúng ta gần xưởng đóng tàu quá.”

Chân cô gái sắp khuỵu xuống, tay lạnh ngắt đầu chúi về phía trước vừa hay một vòng tay chắc chắn khỏe mạnh đã kịp giữ cô lại. Chị gần như cắp cô bên mình chạy theo đường gấp khúc. Trong khi ấy, ở con ngòi gần đó, dải đất dài ở hai bên bờ thửa sụt xuống lòng rãnh rào rào.

NGHIỆT DUYÊN - Cover - (JENSOO)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ