Chap 74

103 9 0
                                    

Cô gái nhắm mắt nằm yên, cảm giác váng vất đỡ dần nhưng thỉnh thoảng, cơn buồn nôn vẫn dâng lên. Tiếng bước chân nặng trịch quen thuộc đã đi từ lâu, nhưng trước khi đi chị còn ngó vào căn dặn như thể chuyện quan trọng lắm:

“Tôi đi nhé. Em đừng vội đứng dậy kẻo lại ngã đấy. Nếu cảm thấy trong người không khỏe thì gọi ai vào giúp. Tôi sẽ đi nhanh về nhanh... À mà thuốc mẹ pha, tôi để ở bên cạnh, có gì em uống đi một chút. Thuốc thơm ấy mà.”

“Vâng... vâng... vâng.”

Jennie dài giọng dù vẫn nhắm mắt.

“Tôi đi đây.”

Lần này chị đi thật, sau khi đắn đo hồi lâu không biết nên để cô lại một mình hay nên gấp rút đi mời bác sĩ. Jennie buông cánh tay duỗi ngang tấm nệm rộng mà thực ra là hai tấm, giờ đây đã được kéo sát lại làm một. Chiếc gối đặt gần đó còn thoang thoảng mùi thơm dìu dịu... Không có gì thuộc về người ấy mà cô quên được! Suốt những tháng qua, chị đã dành cho cô mọi điều, từ tình yêu đến sự chăm sóc, cả sự nâng niu tôn trọng dù tâm trạng cô có như thế nào, khó ai làm được đến thế... Cô gái nắm chặt bàn tay, móng tay cắm vào thịt đau nhói, rồi thở dài.

Chàng Phlai yêu quý em ơi

Trái tim quấn quýt chẳng muốn rời

Bài ca cổ mà mẹ từng hát cho cô nghe giờ lại như khoét sâu thêm vết thương trong lòng.

Yêu em ngắm sáng ngắm chiều

Thương em anh chẳng dám liều nằm xa

Không trở mình, chẳng quay ra

Miệng không than mệt, chẳng hề kêu ca

Trái tim kề sát, đôi ta

Anh đi, đem cả lời ru xa vời

Chị là người trao cho cô mọi thứ một cách vô tư nhất, chỉ cho đi mà không quan tâm đối phương đáp trả thế nào, chỉ cho đi là chị đã thỏa lòng rồi. Gần đây, có vẻ như chị đã trao mọi chuyện của mình vào tay cô. Ban đầu, do chưa quen quan tâm việc người khác, cô cũng không để tâm đến chuyện tiền nong của chị. Khi nhiệm vụ nội trợ buộc cô phải đem quân phục của chị đi giặt Jennie mới thấy trong ví chị chẳng có chút tiền nào. Bấy giờ, cô mới giật mình nghĩ ra là cứ đến đầu tháng, Kim Jisoo lại đặt cái phong bì dài màu nâu dày cộp lên mặt bàn phấn cho cô mà không nói gì cả. Cô cũng chưa bao giờ mở ra đếm, chỉ cất chung vào một chỗ trong tủ quần áo rồi không để ý đến nữa.

“Chết thật! Chị không có tiền tiêu bao lâu rồi thế này?”

Người được hỏi chỉ cười cười: “Thì tôi cũng có cần tiêu gì đâu. Có cơm ăn, có nhà ở, rồi đi đâu cũng có xe có thuyền rồi.”

“Thế chị đem về nào là đồ hộp, đường cát ấy, tiền đâu ra mua?”

“Quân đội phát.”

Chị tỏ vẻ không mảy may thiếu thốn gì khiến cô gái không nén nổi, lườm cho một cái. Jisoo lại ngơ ngác:

“Sao em giận tôi?”

Dường như chỉ có chị quan tâm đến cảm nhận của cô, còn cô thì chẳng hề để tâm đến chị. Bởi vậy, sau này, Jennie đã từ từ lãnh trách nhiệm chăm lo mọi việc cá nhân cho chị. Chính điều ấy đã khiến hai người gần gũi thêm từng chút một, và Kim Jisoo ngày càng không để tâm đến bản thân nữa. Nhiều khi, chỉ cần Jennie mở miệng than là cô bị mất cái khăn tay, chị sẽ lẳng lặng tìm một lúc rồi đem ra giơ trước mặt cô ra chiều chế giễu. Nhưng đến lượt mình, chị có khi lại đi theo cô gái vòng quanh nhà chỉ để tỉnh bơ hỏi rằng:

NGHIỆT DUYÊN - Cover - (JENSOO)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ