Chap 22

99 7 0
                                    

Bác sĩ kéo cái tay áo lủng lẳng lên vai như cũ, khẽ cảm ơn cô gái trong khi

Kim Jisoo cố gượng đứng lên nhưng loạng choạng đến nỗi phải dựa vai vào cột nhà.

“Chắc chị chưa đi được đâu.”

Jennie quay ra nhẹ nhàng nói, tay vẫn từ từ quấn lại cuộn gạc.

“Tôi không sao đâu. Cảm ơn cô đã giúp đỡ chúng tôi.” Giọng chị khi nói câu này nghe hơi là lạ. “Đi thôi bác sĩ.”

“Có lẽ cậu phải nghỉ ở đây một đêm đã Jisoo. Lúc nãy mất máu nhiều quá, nếu vết thương bị hở sẽ ăn rất sâu.” Anh bạn bác sĩ nói giọng lo lắng: “Nếu đi bộ về xưởng nữa e là đau lắm.”

“Vết thương có thế này thôi mà!”

Nói rồi chị ta cố đứng thẳng người lên, dù vậy vẫn đau đến liêu xiêu.

“Đừng vội đi về làm gì. Cả hai người đều bị thương có nhẹ đâu. Giờ cũng muộn rồi, về bằng thuyền thì nước rút sâu, lúc cập bến sẽ khó lên bờ... Jen, con nói với bác sĩ và cậu Chichoo cứ nghỉ ở đây đã, mẹ sẽ đi chuẩn bị chăn nệm cho.”

Jennie dịch lời người mẹ với giọng trầm ngâm, mắt nhìn về hướng bác sĩ, cố gắng không nhìn sang phía người còn lại đứng cách đó.

“Tôi thì không sao đâu, nhưng Jisoo bị thương nặng quá.”

Bà Bae vội vội vàng vàng đi vào bên trong, một lát sau bê ra nào là chăn nệm, gối màn. Jennie đưa đuôi mắt thoáng liếc nhìn cái dáng dong dỏng ấy.

“Tôi rất lấy làm tiếc về chuyện không hay xảy ra, nhưng cũng không biết phải nói gì hơn!”

Nói rồi cô bước tới, vội giúp mẹ một tay. Hai người kia bàn bạc một lúc, rồi giọng nói trầm khàn mới trả lời ngắn gọn, đồng ý vẻ miễn cưỡng:

“Hai.”

Mãi tận khuya đêm đó cô gái mới được đi ngủ. Cô mở cửa sổ phía trông ra con sông rộng, cây bần đứng như một cái bóng tối đen, những ánh đèn đom đóm sáng lập lòe. Ở phương xa kia, anh ấy đang làm gì nhỉ?... Thật nực cười là kẻ thù gây ra những rắc rối này lại đang nằm nghỉ thoải mái, yên bình dưới mái nhà cô... Jennie đưa tay vuốt ve cây đàn đặt trên bàn cạnh đó một cách lơ đãng, ngón tay cô gõ xuống nhè nhẹ khiến những thanh âm trầm bổng khẽ vang lên. Nhưng chỉ được giây lát, cô bỗng dừng khựng lại vì tiếng đàn vừa vang lên ấy sao nghe từa tựa giai điệu một loại nhạc cụ khác đã từng theo gió vọng tới đây!

Không khí buổi sáng sớm se lạnh. Khi Jennie mở cửa phòng bước ra, đã thấy bóng cao cao của ai đó đang đứng phía ngoài hiên, nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ, người đó liền quay lại.

“Bác sĩ dậy sớm thế ạ?”

“Tôi gần như không ngủ cả đêm. Jisoo bị sốt, vừa mới thiếp đi được một lát. Tôi sẽ gấp rút về xưởng lấy thuốc.”

“Bác sĩ cứ đi đi, nhưng liệu bác sĩ có đi nổi không?”

“Tôi không sao đâu, nhưng nhờ cô trông Jisoo giúp.”

“Tôi sẽ để ý.”

Bác sĩ vội vã ra đi. Tiếng người bị thương kêu rên khe khẽ làm cô gái ngó sát vào tận màn xem sao... Thân hình cao gầy nằm nghiêng hơi co ro trên nệm, đắp chăn kín người, gương mặt trắng trẻo giờ đỏ rực, đôi môi khô, mắt nhắm chặt. Nét mặt chị ta lúc này dịu dàng, thanh thản hơn ngày thường. Chị ta thở dài trong giấc ngủ, lắc đầu qua lại, tay lật chiếc chăn ra khỏi người để lộ bả vai và cánh tay sưng đỏ. Trông cử động như muốn trở mình nằm ngửa nhưng vết thương lại đau nhói khiến mặt mày nhăn nhó dù vẫn đang say ngủ. Jennie bối rối giây lát rồi mở màn, đưa tay với lấy chiếc chăn nữa vẫn còn gấp gọn ở một bên. Cô cuộn tròn tấm chăn lại, nhẹ nhàng bước tới quỳ sát bên màn Jisoo đang nằm, kéo màn lên đưa cuộn chăn vào sau lưng để chị ta dựa cho thoải mái. Jisoo hơi cử động rồi choàng mở mắt ngay. Đôi mắt đỏ bầm nhìn lên gương mặt trắng mịn đang có vẻ giật mình.

NGHIỆT DUYÊN - Cover - (JENSOO)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ